Polaroid
Chàng trai ko biết yêu

Chàng trai ko biết yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322833

Bình chọn: 7.00/10/283 lượt.

g đều đặn. Trời ơi ! cô ả ngủ ngon lành quá.

Thái à ! Nhìn mặt thằng Bằng phờ phạc quá, lại dậy trễ hơn ngày thường nửa tiếng. Chắc đêm qua… nó thức khuya lắm.

Vừa thoáng thấy bóng Hữu Bằng bước xuống thang lầu, bà Thanh lập tức khều vai ông Thái thì thầm :

– Đúng vậy. – Dùng nĩa ghim khoanh xúc xích cho vào trong miệng, ông vui vẻ – Mọi chuyện sẽ đâu vào đó, má cứ tin con đi. Cái chiêu nhốt hai đứa chung một ph`ong của con kinh nghiệm lắm. Hồi hôm, chắc nó đã dỗ được con bé.

Đã trở thành thói quen, nên sáng nào cũng vậy , dù ngủ sớm hay muộn Tịnh Nghi cũng thức dậy đúng năm giờ.

Nấu một ấm nước sôi, rửa mặt, lau mình cho mẹ xong là cô nấu tiếp món điểm tâu cho cả nhà ăn. Chẳng có gì, chỉ là nhúm tôm khô và bánh bún gạo, nhưng nhờ học lóm bác Ba bếp trưởng cách nêm, nên món bún rẻ tiền của cô vừa ngon vừa đẹp. Nhật hà hôm nào cũng ăn một tô đầy, còn đòi thêm chút nữa chứ. Mẹ cũng thích món bún nầy của cô lắm đó.

Chống tay ngồi dậy, Tịnh Nghi bỗng nghe cái cổ mình quẹo đơ, cứng ngắt. Bị trật cổ mất rồi, toàn thân lại đau ê ẩm nữa. Thủ phạm chắc là chiếc ghế salon kia. Tên Hữu Bằng này thật ác, cả đêm dài bắt con gái người ta nằm co trên ghế như con tôm vậy.

Nhìn qua giường , thấy Hữu Bằng vẫn còn đang ngủ , Tịnh Nghi rón rén đẩy cửa bước ra ngoài. Đúng là nhà giàu có khác , cả con Sen cũng chưa thức dậy.

Đi loanh quanh một vòng trong gian nhà im ắng , Tịnh Nghi nghe buồn chán quá. Giờ này, chắc thím Sáu đã sang lo cho mẹ. Cô đã hứa trả cho thím một triệu đồng một tháng, để thím lo săn sóc mẹ thật chu toàn. Số tiền quá lớn, so với mức lương lao động phổ thông nên thím mừng rối rít , hứa sẽ thật cẩn thận chu đáo. Nhưng Tinh Nghi cũng không an tâm lắm, nhủ lòng sẽ trở về xem xét vào một ngày gần nhất.

Lam` gì để giết thời gian bây giờ nhỉ ? Đi lòng vòng một hồi cảm thấy đói bụng, Tịnh Nghi quyết định sẽ làm món điểm tâm đãi mọi người. Không biết trong tủ lạnh có tôm khô không nhỉ ? Cả bún khô nữa. Có lẽ ngày mai, nên dặn con Sen khi đi chợ mua thêm những món này.

Ồ ! Cửa tủ lạnh vừa mở ra, mắt Tịnh Nghi sáng long lanh thích thú. Nhiều đồ ăn quá. Dễ chừng cả một cửa hàng bách hoá sắp đầy trong đó.

Để xem, Tịnh Nghi đưa tay cầm thử từng món lên. Chả lụa, dăm bông, xúc xích, thịt nguội, ham- bơ- gơ , bánh mì sandquich đầy đủ cả. Không cần nấu nướng gì cũng có thể dọn được lên bàn một bữa điểm tâm thịnh soạn. Nhưng… hôm qua đã ăn những món này rồi , hôm nay lẽ nào dùng lại. Toàn thức ăn chế biến sẵn, khô khan quá. Buổi sáng tuyệt nhất vẫn là được ăn một tô bún gao. nấu tôm khô, thơm lừng mùi han`h tỏi, nóng hôi hổi, vừa thổi vừa ăn.

Lục tìm sâu hơn vào trong tủ lạnh, Tịnh Nghi tìm được môt. ít tôm tươi để trong ngăn đá. Nhìn thấy hủ bột gạo đầy trên kệ, cô bỗng nảy ra ý định nấu bánh canh bột xắt.

Món nay, hồi nhỏ mẹ từng nấu cho chị em cô ăn rồi, làm tuy cực nhưng ngon lắm. Phải quết tôm, phải vo bột..lại còn phải nấu hơi lâu nữa.

Hì hục một luc”, Tịnh Nghi cũng nấu xong nồi bánh canh bột xắt. Trông ngon lành, hấp dẫn làm sao vái vẻ lềnh bềnh của bột hòa lẫn những viên tôm màu hồng nhạt, thơm nức mũi, cô chỉ muốn ăn ngay môt. chén đầy.

Thôi chết ! Mình chưa súc miệng. Ăn một miếng rồi mới nhớ ra , Tịnh Nghi bật lên tự cười mình rồi vội chạy về ph`ong. Theo thông lệ , cô biết mình phải tắm một cái, mới có thể sảng khoái, vui vẻ thưởng thức món bánh canh tuyệt vời kia.

Chà ! Bước lại gần cái bồn tắm , mắt Tịnh Nghi lại long lanh sáng. Từng nhìn thấy các diễn viên tắm trong bồn lúc xem phim, cô không ngờ cuộc đời mình lại có lúc được thả nằm dài trong một phòng tắm đủ tiện nghi và sang trọng thế.

Đêm qua trằn trọc đến khuya, nên sáng nay Hữu Bằng dậy muộn. Nhìn lên thấy cây kim đồng hồ đã nhích gần con số bảy, anh hốt hoảng bật dậy ngay. Qươ vội cái khăn treo trên sào, anh bước nhanh vào toilet.

Cửa phòng tắm cài cứng ngắt. Sao lạ vậy ? Hữu Bằng ngẩn người ra ngơ ngác. Phòng vệ sinh này của riêng anh, mọi người ai cũng biết , sao… à, phải rồi, lại cô ả Tịnh Nghi.

Đôi mày cau lại, Hữu Bằng nghe khó chịu và kinh tởm. Anh không chịu nổi cảnh mình phải xài chung toilet với một người con gái. Dơ bẩn và kinh dị lắm. Mà… cô ả làm gì mà lâu thế nhỉ ? Bực mình quá, anh dộng tay ầm ầm vào cánh cửa không cần tế nhị :

– Tịnh Nghi ! Cô chết luôn trong ấy sao ?

– Đợi chút..một chút nữa thôi.

Giọng Tịnh Nghi vọng ra đầy vui vẻ. Hữu Bằng nhăn mặt :

– Nhớ dội cho kỹ đó…

Một chút của Tịnh Nghi đã kéo dài hơn 5 phút. Lần này, Hữu Bằng phải hét lên :

– Tịnh Nghi ! Cô xong chưa ?

– Xong rồi, xong rồi đây. Làm gì mà la dữ. – Cánh cửa bật mở , rồi Tịnh Nghi bước ra với mái tóc tòn nhỏ nước ròng ròng – Tắm… dĩ nhiên phải lâu rồi.

Tắm ! Cánh mũi Hữu Bằng chợt phập phồng. Anh không hiểu Tịnh Nghi xài loại xà bông gì mà mùi nghe lạ quá, đầy ấn tượng, để anh xưa nay vốn bàng quang cùng phái nữ cũng phải tò mò.

Ạch !

Vừa quay lưng , chưa kịp cài chốt cửa , Hữu Bằng bỗng thấy toàn thân mất thăng bằng , bàn chân trượt dài trên nền gạch láng , anh té luôn một cái nằm dài.

– Ối trời ơi ! Anh có sao không ?

Từ ngoài cửa