Pair of Vintage Old School Fru
Chàng trai ko biết yêu

Chàng trai ko biết yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322771

Bình chọn: 8.00/10/277 lượt.

chịu nhận đứa con rồi , cháu cũng nên cho nó một cơ hội đi thôi.

– Không phải đâu… – Tịnh Nghi chỉ biết lắc đầu – Xin bà và bác đừng tin lời gã. Sự thật… con và gã… chẳng có quan hệ gì, cũng không có đứa con nào… Chẳng qua…

– Tính em xưa nay vẫn vậy , cứng đầu và ngoan cố quá. – Bước lên một bước, quàng tay sang cổ Tịnh Nghi, Hữu Bằng cắt ngang lời – Khi giận là lập tức bảo anh chẳng là gì cả. Ba và nội hãy yên tâm. Con sẽ khuyên cô ấy.

– Con liệu lời năn nỉ đấy. – Ông Thái trừng đôi mắt – Tịnh Nghi mà rời khỏi nhà này thì ta cũng không xem con là con của ta đâu.

Gật đầu đồng tình lời con , bà Thanh nháy mắt ra hiệu với con Sen rồi cùng lui gót. Cả gian ph`ong rộng chỉ còn lại hai người :

– Anh muốn giở trò gì nữa hả ? Sao bỗng dưng giở quẻ giữa chừng ?

Mọi người chưa kịp khuất sau dãy hành lang , Tịnh Nghi đã vùng lên hét lớn.

– Im ! Im nào… – Bịt vội lấy miệng Tịnh Nghi, Hữu Bằng kéo cô vào một góc vắng, thì thào :

– Đừng nói lớn. Chuyện lúc nãy coi như tôi quấy, xin lỗi cô.

– Một lời xin lỗi suông chẳng giải quyết được gì đâu. – Gạt mạnh tay Hữu Bằng ra khỏi người mình, Tịnh Nghi trừng mắt – Nhưng thôi , chuyện ai phải , ai quấy tôi không cần bàn tới nữa. Mau mở cửa cho tôi về… chuyện giữa tôi và anh đã kết thúc rồi, đừng làm phiền tôi nữa.

– E không kết thúc được đâu. – Thở ra một hơi dài , Hữu Bằng châm cho mình một điếu xì gà – Cô không nghe ba và nội tôi vừa nói gì ư ? Nếu cô bỏ đi, tôi cũng sẽ bị họ từ luôn đó.

– Vậy anh còn muốn bắt tôi làm gì nữa ? – Tịnh Nghi quắc đôi mắt sáng.

– Chẳng có gì. – Hữu Bằng từ tốn – Nghe lời họ, ở lại đây làm vợ của tôi và sanh cho họ một đứa cháu thật tròn, thật trắng.

– Tôi không giỡn với anh đâu.

Tịnh Nghi hét to giận dữ. Hữu Bằng chớp mắt :

– Thì tôi có giỡn với cô đâu , chuyện nghiêm túc thật sự đấy.Nhưng thôi, lại đây ăn cái đã. Cô đói bụng rồi phải không ?

– Không.

Chiếc má ph`inh to ,cùng lúc cái bụng kêu to một tiếng dài phủ nhận. Đáng kiếp! Tịnh Nghi xấu hổ tự mắng min`h. Cái tật tham lam không bỏ. Hễ nghe nói đến ăn là nước miếng tuôn tràn như đồ chết đói. Mà đói thật , chiều giờ cô đã ăn gì đâu chứ ?

– Thôi, đừng chối nữa. – Hữu Bằng cười xòa , sảng khoái – Hãy ăn một bửa phủ phê đi, thức ăn ê hề ra đó.

Theo hướng tay chỉ của Hữu Bằng.Tịnh Nghi nhìn thấy một kệ dài bày đầy những thức ăn đặc sản , dành để đãi khách dự lễ đính hôn đấy mà. Chưa ai chạm món nào nên trông thật đẹp, thật ngon mắt.

Nước miếng lại ứa ra , Tịnh Nghi cố nuốt vào một cách nhẹ nhàng , nhưng Hữu Bằng vẫn trông thấy. Gã cười cười, lấy một cái dĩi không trao cho cô :

– Tự chọn thức ăn đi. Miễn phí, không phải mất tiền đâu mà sợ.

– Sợ gì chứ ?

Không kềm nổi cơn thèm ăn, Tịnh Nghi giật mạnh chiếc dĩa trên tay gã, tiến thẳng đến kệ để thức ăn. Không khách sáo, cô chọn ngay một con tôm càng nướng thật to , thật thơm ngon.

– Thử thưởng thức món này xem – Hữu Bằng lại đem đến cho cô một diã dầy – Bào ngư nấu dầu hào đấy. Món đặc sản ngon nhất của nhà hàng “Thiên Thanh” đấy.

Hừ ! Lườm Hữu Bằng một cái rồi không nói không rằng , Tịnh Nghi kéo hết mấy dĩa thức ăn về phía mình, nhai ngấu nghiến. Ngon thật. Đúng là chủ nhân nhà hàng đãi có khác , toàn đặc sản cao cấp… Ngu gì không ăn một bụng đầy , no nê chứ ?

– Sao cơ ? Con phải ngủ chung phòng với Hữu Bằng à ?

Thấy ông Thái và bà Thanh mở cửa phòng Hữu Bằng đẩy mình vào, Tịnh Nghi kêu lên hốt hoảng :

– Con không chịu đâu.

– Tịnh Nghi ! Đừng vậy cháu. – Nhẹ vuốt tay cô, bà Thanh dịu dàng :

– Nội biết, cháu hãy còn giận Hữu Bằng nhiều lắm, nhưng tại nó nhất thời nông nổi. Nó không phải kẻ bạc tình phụ nghĩa, chẳng qua … lỡ với cháu rồi, nó sợ bị bà và ba của nó la nên mới từ chối đứa con trong bụng cháu. Giờ hiểu ra, cháu cũng đã chịu trở lại đây rồi, lẽ nào còn giận dỗi, còn đòi ngủ riêng như vậy … Tội nghiệp nó lắm cháu à !

Nghe bà thuyết một hơi dài, Tịnh Nghi chỉ còn biết kêu trời trong bụng. Cô có giận Hữu Bằng đâu ? Càng không phải vợ Hữu Bằng, làm sao ngủ chung cho được.

Chẳng thể kể bà nghe rằng mình và Hữu Bằng là một cặp chồng hờ, vợ tạm, rằng sự hiện diện của mình trong nhà này là do Hữu Bằng bỏ tiền mua lấy. Tịnh Nghi chỉ còn một cách, nàng quyết định bước vào phòng Hữu Bằng ngủ đở, đợi gả về …bàn tiếp.

Chà ! Nếu như hôm nào Tịnh Nghi đã phải ngỡ ngàng trước sự giàu có lộng lẫy của toà biệt thự thì giờ đây … cô càng ngỡ ngàng, ngạc nhiên hơn trước sự gọn gàng, ngăn nắp của một căn phòng quá đầy đủ tiện nghi sang trọng.

Không thể tin đây là phòng của một gã trai độc thân chưa vợ. Tịnh Nghi không hiểu nổi, sao mọi thứ ở đây lại ngay ngắn, phẳng phiu đến thế. Từ chiếc gối nằm, tấm drap, nệm đến những chồng hồ sơ, những chiếc đĩa nhạc, thậm chí có đôi dép xốp đi lại trong nhà, tất cả đều được đặt gọn gàng đúng trật tự theo ý chủ nhân. Chẳng bù cho cô … ngủ dậy mùng mền, gối chiếu đều bị vo nùi vo cục, nhồi vào một góc cho có lệ. Chà! Để xếp được chiếc mền vuông vức thế này chắc là tốn nhiều công sức lắm.

Hữu Bằng chu đáo quá, trong phòng anh không thiếu bất cứ thứ gì. Đồ trang trí nội thất toàn bằng gỗ ca