
. Ngược lại, ông còn tỏ ý vui mừng và thích thú, cười lớn giữa bàn tiệc . Ông khoe rằng mình thật là diễm phúc mới cưới được một cô vợ đoan trang thùy mị thế.
Không chỉ yêu thương, ông còn tỏ vẻ sợ Xuân Hoa ra mặt . Chỉ cần một cái chau mày không đồng ý của cô là ông có thể bỏ tất cả . Hợp đồng bạc tỷ, danh dự với bạn bè lúc đó với ông đều vô nghĩa . Chỉ có nụ cười của cô là tất cả với ông thôi.
Đời sao có chuyện lạ lùng thế nhỉ ? Không chỉ có mấy bà xì xầm ganh tỵ, mà cánh đàn ông vốn bàng quang như Hữu Bằng cũng phải xì xầm thắc mắc . Xuân Hoa có bùa phép gì khiến ông phải chết mê, chết mệt ?
Sau một cuộc điều tra dài, mọi người được biết rằng Xuân Hoa vốn là một nhân viên rất chạy việc của ông . Sự chu đáo, tận tụy, nét dịu dàng và nhân hậu của cô đã làm trái tim ông xao động sau gần bốn mươi năm mê mải chốn thương trường.
Tuy kém ông đến nửa tuổi đời, song bên ngoài nhìn vào, thật ra không chênh lệch mấy . Thế nhưng ông vẫn luôn lo sợ, luôn làm cho mình trẻ xuống bằng cách mặc các màu thật tươi, thật trẻ . Mái tóc nhuộm đen, đi đứng nhanh nhẹn chưa đủ, ông còn bắt tất cả nhân viên trong công ty, từ lớn đến nhỏ phải răm rắp gọi mình bằng anh và bà thì bằng chị.
Nên câu chào vừa qua của Tịnh Nghi khác nào gáo nước lạnh tạt vào mặt ông giữa mùa băng gía . Xương quai hàm bạnh ra, đôi mắt tối xầm đi, ông ậm ừ cho qua lệ.
– Mừng sinh nhật bé Trâm Nhi, em có món quà mọn tặng anh . Chúc cháu bé mau ăn, chóng lớn.
Cố tình nhận mạnh chữ “anh” xoa dịu cơn tự ái giữa lòng ông, Hữu Bằng chưa kịp xóa ấn tượng xấu, đã nghe Tịnh Nghi láu táu chen vào :
– Cháu cũng có món quà nhỏ tặng bé Trâm Nhi đây . Thật không ngờ chú già mà có con nhỏ thế.
– Thôi đủ rồi . – Không còn nhịn nổi, Hữu Bằng kéo mạnh tay Tịnh Nghi vào một góc, hầm hầm giận dữ – Đã bảo nói ít thôi, sao cứ chen vào thế ? Có biết ông ta chỉ thích được gọi bằng anh không ? Cứ chú chú, cháu cháu hoài vậy ?
– Kêu ông bằng anh ư ? – Tịnh Nghi tròn đôi mắt – Ô …
– Ô, ô cái gì ! – Hữu Bằng trừng đôi mắt – Cái hợp đồng béo bở này coi như bị cô phá hỏng mất rồi.
– Tôi đâu biết . – Cụp đôi rèm mi, Tịnh Nghi ân hận – Xin lỗi anh.
– Xin lỗi thì được cóc khô gì . – Hữu Bằng thở Hắt ra – Cứ coi tôi chưa gặp thời thôi . Mau biến đi tìm một chỗ ngồi cho khuất mắt, đừng làm phiền tôi nữa.
Nói rồi, bỏ mặc Tịnh Nghi đứng ngay gnười ra giữa đám đông xa lạ, Hữu Bằng bước đến đám bạn quen . Không còn cơ hội tranh giành, anh buồn bã rót một ly rượu đầy uống cạn.
– Kính thưa quý vị, sau phần cắt bánh là tiết mục khai quà . – Từ chiếc micro trên sân khấu, anh MC thu hút sự Chú ý của mọi người bằng chất giọng trầm ấm của mình – Trong tiết mục này, để tăng thêm phần thú vị, chủ nhân đã treo giải thưởng cho món quà ấn tượng nhất đêm nay . Phần thưởng sẽ là một vòng bạch kim thật đẹp, nạm đầy kim cương, trị giá năm triệu đồng kèm theo một yêu cầu, nghĩa là vị khách may mắn sẽ được quyền yêu cầu chủ nhân một điều kiện.
Ồ ! Phần thưởng thật là hấp dẫn, không phải là chiếc vòng tay mà chính là lời yêu cầu béo bở kia làm hàng trăm thực khách xôn xao náo nức cả lên . Hữu Bằng đặt vội ly rượu xuống bàn . Hy vọng chiếc nhẫn kim cương sáu cara của anh sẽ tạo được chút nào ấn tượng.
– Xin mời bé Trầm Nhi.
Từ trên bục cao, bé Trầm Nhi đẹp như một thiên thần trong chiếc áo đầm bằng voan trắng đang lần lượt tháo tung những món quà đặt đầy lên tấm thảm nhung.
– Bé có thích không ? – Anh MC cất giọng hỏi mỗi khi có món quà được đặt lên bàn.
– Không thích.
Những cái lắc đầu kéo theo những tiếng thở phào thâ”t vọng . Chưa đến lượt mình, nhưng Hữu Bằng cũng thở dài ra chán nản . Không hy vọng gì đâu, bởi món quà của anh chỉ là một trong những chiếc nhẫn kim cương được đặt xuống bàn một cách hờ hững kia . Cô bé còn quá nhỏ để có thể nhận biết được giá trị của những viên đá tròn chiếu ngời lấp lánh.
– A ! Đẹp quá, ba ơi ! Mẹ Ơi ! Con búp bê này đẹp quá.
Cuối cùng, cô bé cũng tìm được món quà ấn tượng mà mình ưa thích . Đó chính là một con búp bê dễ thương . Món quà chẳng là gì so với những viên kim cương lóng lánh kia, nhưng được cô bé thích vì nó có thể chơi được . Thế … chủ Nhân của món quà đó là ai nhỉ Những đôi mắt nhìn nhau tiếc rẻ, trách sao mình ngu ngốc, chẳng tìm hiểu kỹ tâm lý trẻ em.
– Một lần nữa, chúng tôi xin lặp lại . Mời chủ nhân của con búp bê lên sân khấu.
Tiếng nhạc ngưng bặt, ánh đèn pha lê rọi về phía cầu thang soi rõ bóng một người đang chậm rãi bước lên sân khấu . Là một cô gái à ? Hữu Bằng hướng mắt nhìn lên, bất chợt nghe tay chân lạnh hẳn . Ôi ! Tim như không còn đập nữa trong lồng ngực . Làm sao anh cố thể nào ngờ được … chủ nhân con búp bê vừa đoạt giải kia lại chính là Tịnh Nghi được chứ ?
Cúi đầu chào khán giả một lượt, Tịnh Nghi quay sang đứa bé . Nựng nhẹ má nó, cô vui vẻ :
– Em thích con búp bê này lắm hả ?
– Em thích lắm . – Trầm Nhi gật đầu – Mà chị Ơi ! Chị tên gì vậy ?
– Chị Tên Tịnh Nghi . Để chị giúp em chơi nhé . Con búp bê không chỉ biết hát, nó còn biết nhảy đầm nữa đó.
– Thật không chị ?
Trầm Nhi háu hức Tịnh Nghi gật đầu, cầm