
không bằng dũng cảm bước lên, trong lòng của cô cũng không kiên định mà bước chân lên, nhắm mắt đi về phía giường ngủ, chờ Vũ Văn Vĩ Thần xử lý.
“Xoay người sang chỗ khác…. …” Vũ Văn Vĩ Thần như một chỉ huy ra lệnh cho Đào Du Du.
Đào Du Du nghe vậy, hơi do dự một chút, vẫn là nghe lời xoay người sang chỗ khác.
Tiếp theo, ngay lúc cô dưới tình huống chưa kịp phản ứng, chỉ nghe được “xoạt” một tiếng, sau lưng lập tức truyền đến cảm giác mát lạnh.
“Anh muốn làm gì?” Đào Du Du theo phản xạ giơ tay lên che trước ngực, không để cho bộ lễ phục bị mở khóa kéo rơi xuống đất, sau đó xoay người lại, ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần.
Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần cũng từ trên giường ngồi dậy, anh mang theo ánh mắt khinh thường nhìn vẻ mặt đang cảnh giác của Đào Du Du, cũng không nói nhiều với cô, trực tiếp dùng một tay kéo cô tới, xoay lưng cô về phía anh.
“Này…….Anh làm gì đó? Anh…. ….Anh đừng làm loạn…. …” Đào Du Du chột dạ, cả người khẽ run nổi lên suy nghĩ không muốn bản thân mình chịu bất kỳ lực uy hiếp nào.
Vũ Văn Vĩ Thần không thèm nhìn cô, bàn tay to lớn nhanh chóng tìm được dưới váy cô, động tác này vừa động vào lại làm Đào Du Du sợ hãi, cô giật bắn mình, đang chuẩn bị né tránh, sau đó tức giận định mắng anh, lại thấy cánh tay anh rời khỏi, còn muốn kéo váy lại cho cô, chỉnh lại cho thật tốt.
Tiếp theo, lúc Đào Du Du còn đang suy nghĩ lung tung anh muốn làm gì, anh lại duỗi tay ra kéo cả người cô lại, xoay mặt cô đối mặt với anh.
Đào Du Du giống như con búp bê để mặc anh sắp đặt, lúc mặt cô đối mặt với anh, nhìn vào gương mặt phóng to của anh, cô lập tức cảm thấy khẩn trương không dứt.
Trái tim nhỏ bé không ngừng đập, gương mặt nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ bừng.
Vũ Văn Vĩ Thần chỉnh lại quần áo lúc nãy đã bị cô làm lung tung lên, làm cho bộ lễ phục trên người cô thật hoàn mỹ. Ngay lúc đầu óc Đào Du Du đình chỉ hoạt động, anh dùng một tay ôm cô vào ngực, cánh tay lớn di chuyển ra sau người cô.
Đào Du Du đối với nhiều lần tập kích của anh khiến cho cô cảm thấy không được tự nhiên, còn không kịp nghĩ anh muốn làm trò gì, kết quả đã nghe được giọng nói quen thuộc, khóa kéo phía sau bộ lễ phục của cô đã được kéo lên.
Sau khi mặc xong bộ lễ phục, Đào Du Du cảm thấy cả người đều yên tâm, bàn tay ôm cô của Vũ Văn Vĩ Thần rốt cuộc cũng buông ra.
Rất hài lòng nhìn kiệt tác của mình, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười thản thiên.
Đào Du Du ngây ngốc đứng trước mặt anh, trong lòng cô đều rất rối loạn không cách nào bình tĩnh lại được.
“Còn đứng ở đây làm gì? Không phải muốn xuống dưới làm việc sao?” Trái lại nhìn Đào Du Du đang đứng bất động, Vũ Văn Vĩ Thần bắt đầu hối thúc.
“Hả? A, vậy đi, tôi đi trước đây…. …” Rốt cuộc Đào Du Du cũng hồi phục lại tinh thần, cô mang vẻ mặt quẫn bách nhanh chóng xoay người, đi ra cửa.
“Đêm qua cũng không thấy em khẩn trương như vậy.” Ngay lúc cô sắp đi đến cửa, giọng nói miễn cưỡng của Vũ Văn Vĩ Thần vang lên sau lưng cô lần nữa, Đào Du Du sợ tới mức cả người lảo đảo sắp ngã, suýt chút đã bị làn váy dài này làm cho trượt chân…. ……..
Chương 182: Quà Tặng Sinh Nhật
Vốn dĩ anh ta biết rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, vốn dĩ anh ta biết rõ, trời ơi anh ta cũng biết…. …..
Lúc này Đào Du Du cảm thấy từ đầu đến chân, cả người đều nóng bừng, không có mặt mũi xuất hiện trước mặt anh, lập tức che mặt chạy đi……
Vũ Văn Vĩ Thần thấy bộ dạng chạy trốn của cô, sau khi thấy cô đóng cửa phòng nhịn không được phát ra tiếng cười to.
… …… …… ……..
Chạy xuống lầu, trên chân Đào Du Du không mang giày, đêm qua sau khi ra khỏi nhà hàng cô không có mang giày về.
Lúc này, đối với sự xuất hiện của cô, tất cả mọi người đều sợ hãi ngừng công việc trong tay quay đầu nhìn về phía cô.
“Ha ha……Này…. …..Này…. ……Tôi thử lễ phục mới…. ….” Gượng cười với mọi người tìm một lý do thích hợp để giải thích, nhưng cô đã quên, cô vừa từ trên lầu ba chạy xuống, nếu như thử lễ phục mới…… Làm sao có thể chạy đến lầu ba chứ? Tưởng mọi người ngu ngốc hay là đui mù?
Che mặt chạy về phía phòng ngủ của mình, sau khi đóng cửa phòng lại, cô dựa vào sau ván cửa, liên tục hít sâu vài hơi, tâm tình mới tình từ từ bình phục lại.
Nghĩ lại lời nói kia của Vũ Văn Vĩ Thần, rõ ràng anh biết rất rõ đêm qua giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng, nhưng mà, vì sao anh không chỉnh cho cô chết? Ngược lại còn muốn mặc lễ phục giúp cô? Đều này thật không hợp với tính cách của anh ta.
Phải biết rằng, cái tính cách cao ngạo xấu xa kia không ai bì nổi, làm sao có thể chấp nhận một người phụ nữ phiền phức là mình cường X anh ta chứ? Đây thật sự là vô cùng nhục nhã mà!
Cảm thấy sự việc hơi kỳ lạ, cô bắt đầu không ngừng nghĩ lại chuyện đã xảy ra vào đêm qua.
Thậm chí cô còn tự an ủi bản thân, có lẽ đêm qua bọn họ thật sự không xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ cởi bỏ quần áo ra thôi.
Nhưng mà, càng nghĩ, cô lại càng nhớ rõ, giống như đêm qua cô đã mơ hai giấc mộng xuân, với lại, với lại thật giống như trong có gì đó bên trong cơ thể cô.
Cho nên, tại sao Vũ Văn Vĩ Thần làm cho sự việc như không có xảy ra chuyện gì?
Mặc kệ, dù sao cô cũ