
trí của tôi, ngược lại, tôi còn phải cảm ơn cô.” Dương quản gia nói xong, cười ha hả, sau đó để lại cho cô một nụ cười ý tứ hàm súc, xoay người ra khỏi thư phòng, để lại Đào Du Du đang ngây người nhìn theo bóng lưng ông, một lúc vẫn chưa phản ứng lại được.
Chương 22: Ngài Tổng Thống Mời Đến
Sau khi Dương quản gia đi không được bao lâu, Đào Du Du lật đi lật lại đống tài liệu xếp như núi trước mặt, nhất thời cảm thấy đầu óc to lớn không gì sánh kịp.
Nhiều văn kiện như vậy, chỉ có thời gian một ngày để học thuộc lòng, còn không trực tiếp giết chết cô cho rồi, đây không có ý đùa giỡn cô chứ?
Hơn nửa giờ sau, ngoài cửa sổ, trời chiều cũng dần dần hạ xuống, cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cô thuận miệng nói: “Mời vào.”
Cô thấy một nữ giúp việc tuổi còn trẻ nhẹ nhàng mở cửa ra, từ bên ngoài vào nói với cô: “Xin chào Đào quản gia, Tổng thống cho mời ngài đến thư phòng của ngài ấy.”
“Cái gì?” Ha, không phải vừa mới bắt đầu đã muốn tìm phiền toái cho cô chứ?
Vẻ mặt Đào Du Du cả kinh, nhưng lại đứng dậy rất nhanh, nói với nữ giúp việc: “Được rồi, làm phiền cô đi trước dẫn đường.”
“Xin mời đi theo tôi.” Nữ giúp việc nói xong, bày ra tư thế đưa tay “mời.”
Đào Du Du đi theo cô ta, đi ra thư phòng, đi ngang qua một hành lang dài, sau đó đến phòng khách, lên cầu thang, đi về phía thư phòng của Vũ Văn Vĩ Thần.
Ngôi nhà rất lớn, lại có rất nhiều phòng, Đào Du Du vừa di chuyển một chút lại không rõ được phương hướng rồi. Thật không dễ dàng gì để đi theo cô nữ giúp việc kia đến trước cửa thư phòng của Vũ Văn Vĩ Thần, chỉ thấy hai bên có hai vệ sĩ, nữ giúp việc nhìn hai người nọ giải thích một chút, sau đó mới cho phép đi vào.
Đang lúc cửa thư phòng mở ra, Đào Du Du cảm giác được có một áp lực thật lớn đập vào mặt.
Không giống với thư phòng dưới lầu, thư phòng này rất lớn. Đồ bên trong trang trí xa hoa, dọc theo vách tường sắp xếp ba giá sách thật lớn để chứng minh cho câu nói của người xưa “tàng thư vạn cuốn”.
Từ trước đến nay, những người thống trị đều không thể tách rời sự giúp đỡ của sách vở, nhưng cho dù như thế nào, trực giác của Đào Du Du nói rằng, ngài tổng thống này cũng không phải là một người rất hiếu học.
Sau khi vào thư phòng, nữ giúp việc thông báo với Vũ Văn Vĩ Thần đang ngồi trước máy tính trên bàn làm việc không biết đang làm gì đó, sau đó lại nhẹ nhàng rời khỏi phòng, trong lúc này thư phòng chỉ còn Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du.
“Xin hỏi……Ngài tìm tôi có chuyện gì không?” Đứng vài giây, phát hiện tầm mắt của Vũ Văn Vĩ Thần vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, rốt cuộc cô nhịn không được tò mò hỏi.
“Thì ra cô là người của Thương Quốc.” Nghe được giọng nói của cô, Vũ Văn Vĩ Thần từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về vẻ mặt mờ mịt của Đào Du Du đang đứng trước mặt mình.
“Phải…….Đúng vậy.” Gật đầu, Đào Du Du hơi kỳ lạ vì sao Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên hỏi mình chuyện này.
Chẳng lẽ đến bây giờ anh mới nhớ đến điều tra bối cảnh của cô sao?
“Cha của cô là Đào Trung Tĩnh năm năm trước vẫn làm một Thị Trưởng bình tĩnh, chỉ tiếc đã bị người ta ám sát, đây là nguyên nhân mà cô trốn đi đất khách quê người sao? Vũ Văn Vĩ Thân đặt nhẹ tay lên con chuột, ngón trỏ chậm rãi di chuyển một chút, sau đó nhìn về phía cô hỏi.
Chương 23: Là Cô Sao?
Vẻ mặt Đào Du Du cả kinh, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Cô còn nhớ năm đó Đào Tú Quyên đã nói với cô nguyên nhân ba cô bị ám sát là vì sóng gió trong giới chính trị, hiện tại Vũ Văn Vĩ Thần lại nói chuyện này với cô, rốt cuộc là có ý gì? chẳng lẽ người năm nó ám sát bà cô và anh ta là cùng một đảng phái sao?
Vừa nghĩ đến đây, cô cảm thấy sau lưng cô đã chảy mồ hôi lạnh.
“Cô rất căng thẳng?” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn hai chân cô hơn run run, vẻ mặt lại trở nên cứng ngắc, vì vậy cố ý dùng giọng nói thoải mái nói chuyện.
“Không……Không có……..Tôi không biết vì sao anh lại nói những lời này……. Vậy…….” Bắt buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, Đào Du Du hít sâu một hơi, sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần đang cách mình một cái bàn làm việc.
“Năm năm trước khi cô rời khỏi đây, trước khi rời đi đang ở………” Anh thu hồi tầm mắt, nhìn vào màn hình laptop, nhưng tầm mắt của anh lại rơi vào màn hình máy tính “trung học Á Lợi” thì dừng lại.
Đao Du Du cảm thấy hơi kỳ lạ vì sao anh không tiếp tục nói hết, nhưng lại không dám hỏi nhiều, vì vậy chỉ im lặng đứng trước mặt anh, chờ anh mở miệng lần nữa.
“Cô tốt nghiệp trung học Á Lợi?” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, trong đầu hiện lên hình ảnh vào một đêm kia của năm năm trước, anh bị người khác làm hại trúng xuân dược bị bắt cường X một nữ sinh mặc đồng phục, đồng phục kia sau khi đến bệnh viện được bác sĩ thay ra, đến lúc anh chuẩn bị đến bệnh viện nhìn nữ sinh kia, bác sĩ lại cho biết cô ấy đã mất tích, sau đó để lại bộ đồng phục lúc đầu cô bé đã bị thay ra.
Mà trên đồng phục kia có tên trung học Á Lợi, bởi vì lúc trước vào thời gian nghĩ hè, đến cuối năm nhập học, anh phải người đến tìm kiếm bóng dáng nữ sinh kia, lại phát hiện căn bản không tìm thấy sự tồn tại của nữ sinh đó.
Bộ đồng phục này bây giờ anh còn giữ