Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324954

Bình chọn: 10.00/10/495 lượt.

, để cho thân thể cô dán thật chặt thân thể của hắn, đồng thời cố ý đem lấy vật phía dưới chính mình nhẹ nhàng đặt vào bụng khẽ nhô ra của cô ,mập mờ mà nói, “Em nên rất rõ ràng chứ?”

Tử Thất Thất hai mắt hơi nhìn xuống, sau đó cười ngẩng đầu i, “Được, không thành vấn đề, em đáp ứng. . . . . . Chỉ là. . . . . .” Cô cũng học được các nói lấp lửng của Mặc Tử Hàn, “Anh chờ một chút Hàaa…!”

Cô, liền đẩy hắn ra, từ trong ngực của hắn rời đi.

Mặc Tử Hàn nghi hoặc nhìn cô đi tới bên giường, đưa tay kéo ngăn kéo trên tủ đầu giường ra, lấy ra một quyển sách, sau đó sẽ đi trở về trước mặt của hắn, đặt sách vào tay hắn, giảo hoạt cười nói, “Lật tới là 56 tờ, sau đó nhìn thứ ba được!”

Mặc Tử Hàn vô cùng nghe lời mở ra sách thứ năm mươi sáu tờ, sau đó nhìn thứ ba làm được chữ, trên đó viết:

“ Phụ nữ trước khi mang thai ba tháng và ba tháng sau đó, không nên làm chuyện phòng the!”

Trước ba cái tháng cùng sau ba tháng?

Cô hiện tại mới vừa hoàn hảo là tháng thứ ba, như vậy ý tứ là được. . . . . .

“Đây là người nào viết sách?” Hắn đột nhiên lạnh lùng chất vấn.

“Trên sách không phải có tên tác giả sao?” Tử Thất Thất vui vẻ trả lời.

Mặc Tử Hàn khép lại sách, nhìn phía trên tên tác giả, sau đó ác ngoan ngoan nói, ” Anh ngày mai sẽ phái người ám sát hắn, lại dám viết loại sách này hư chuyện tốt của anh!” ( Won: ha ha, tội nghiệp. Chuyến này anh tác giả chết chắc!)

Tử Thất Thất đổ mồ hôi !©¸®!

“Chuyện bé xé ra to, hơn nữa đây cũng không phải lỗi của hắn, hắn chỉ là viết ra chú ý hạng mục công việc mà thôi, nghiên cứu ra loại chuyện như vậy người ta phải là bác sĩ chứ?”

“Được, vậy ngày mai anh đi điều tra một lần xem sao, là cái nào bác sĩ nghiên cứu ra được , sau đó anh liền. . . . . .”

“Ngừng!” Tử Thất Thất đột nhiên rống to, cắt đứt lời hắn muốn nói ra, sau đó đỏ ngầu mặt, tức giận nhìn hắn nói, “Anh cũng đã là một người ba mươi tuổi, sao lại trẻ con như vậy? Không phải là không thể vậy. . . . . . Cái đó nha, nhịn một chút có thể chết à?”

“Có thể!” Mặc Tử Hàn trả lời ngay.

Tử Thất Thất trên mặt trong nháy mắt trượt vô số hắc tuyến!

“Cái người này đại sắc lang, thật là động vật chỉ biết dùng xuống nửa thân dưới, cái người này vô sỉ Đại Hỗn Đản, cái người này. . . . . .”

“Lão bà!” Mặc Tử Hàn ngắt lời cô, nói như chuyện đương nhiên, “Anh cho là những thứ em vừa nói, đối với một người đàn ông trưởng thành mà nói, đều là đòi hỏi cần thiết!”

“Cái gì?”

“Thật đúng là: nam nhân không sắc. . . . . . Nữ nhân không thương. . . . . .” ( Won: ha ha anh này tinh trùng xông lên não rồi…ha ha)

“Không phải như vậy chứ?”

“Đây là thăng cấp bản!”

“. . . . . .”

Một phụ nữ im lặng, một phụ nữ nào đó tức, một phụ nữ nào đó cuồng mồ hôi. . . . . .

※※※

Ba ngày sau

Thân thể Thủy Miểu đã tốt lên rất nhiều, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi vết thương cũng đã khép lại, hơn nữa cũng có thể xuống đất đi lại, nhưng Tử Thất Thất kiên quyết không để cho cô xuống giường, bắt Thủy Miễu nằm ít nhất hai ngày mới có thể đi lại. Trong vòng ba ngày, Tử Thất Thất cẩn thận chăm sóc Thủy Miểu, cho dù mình mang thai, cũng tự thân tự lực, ngay cả một ngày ba lượt cô đều tự tay xuống bếp. Nhiều lần Mặc Tử Hàn oán trách cô, nhưng là cuối cùng cũng không thể thuyết phục cô. . . . . .

Buổi tối

Tử Thất Thất bưng một chén cháo gà đi tới cửa phòng Thủy Miểu, cô gõ nhẹ ba cái.

“Cốc, cốc,cốc!”

“Vào đi!”

Nghe được tiếng Thủy Miểu, Tử Thất Thất mở cửa, sau đó nở nụ cười đi vào, đem cháo gà ở dưới khay đặt ở lên đầu giường, cầm chén cháo nóng hổi nói, “Thủy Miểu, côi tới nếm thử một chút, đây là cháo gà tôi hầm cách thủy một ngày một đêm, bên trong rất nhiều nguyên liệu, tôi nấu hai chén, một chén cho Thiên Tân, một cái khác chén thì bưng tới cho cô, ngay cả Mặc Tử Hàn cũng không có phần !”

Thủy Miểu ngồi ở giường, nghe mùi thơm cháo gà lướt tới, vui vẻ cười nói, “Thơm quá a, bên trong là những gì?”

“Hắc hắc he he. . . . . .” Tử Thất Thất giảo hoạt cười nói, “Đây chính là bí mật, không thể nói cho cô biết, chẳng qua nếu như cô thích uống, về sau tôi sẽ thường xuyên nấu cho cô!”

“Về sau?” Thủy Miểu kinh ngạc tái diễn hai chữ này, sau đó mặt mất mác mà nói, “Sợ rằng không có thời điểm đó, chờ vết thương lành, tôi muốn rời khỏi nơi này!”

“Ai nói? Cô có thể không cần rời đi mà!” Tử Thất Thất múc một muỗng canh, đưa đến bên miệng Thủy Miễu.

“Cô quên ông chủ đã hạ lệnh rồi, tôi không thể không vâng lời!” Thủy Miểu nhẹ giọng nói xong, hé miệng, uống xong muỗng canh.

“Tôi đã từng nói với anh ấy rồi, cô có thể ở lại, không cần rời đi!” Tử Thất Thất rất tự nhiên nói xong,múc một muỗng nữa đưa đến bên miệng của cô.

Thủy Miểu đột nhiên kinh ngạc, giật mình nhìn cô nói, “Cô nói cái gì? Tôi không cần rời đi?”

“Đúng vậy a, Mặc Tử Hàn đã đáp ứng tôi, cô có thể ở lại chỗ này, mặc dù tôi không biết làm như vậy đối với cô mà nói là chuyện tốt, hay là chuyện xấu, nhưng . . . . . Nếu như cô muốn lưu lại, như vậy. . . . . . Nơi này chính là nhà của cô!”

Nhà?

Lòng Thủy Miểu trong nháy mắt cảm thấy xúc động.

“Tôi. . . . . . Thật có thể lưu lại sao? Là côi cùng ông chủ nó


Insane