XtGem Forum catalog
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325024

Bình chọn: 8.00/10/502 lượt.

đàn ông dùng tiền để mua vui , tôi đã ở nơi đó bảy năm , nơi đó đã là nhà của tôi , hơn nữa tay của tôi đã nửa tàn phế rồi , không thể nào bảo vệ điện hạ nữa rồi . Thời điểm tôi tới an ủi cô , trong lòng chính là mang theo một chút tâm tư xấu , nên tôi đã xin điện hạ cho tôi ở lại , nhưng quả nhiên . . . . . Mộng đẹp không dài !” Cô cảm thán mà nói , trên mặt ưu thương tăng thêm rất nhiều.

Tử Thất Thất xem chừng mặt cô , nhìn bộ dáng thương tâm của cô , không khỏi có chút đồng tình.

“Phu nhân. . . . . .” Thủy Miểu đột nhiên gọi cô .

“Chuyện gì?” Tử Thất Thất nghi ngờ hỏi.

“Tôi. . . . . . Tôi muốn. . . . . . Tôi muốn. . . . . .” Cô ấp a ấp úng nói , lập tức lấy hết dũng khí, nhưng lại có chút ngập ngừng , cuối cùng chỉ có thể khổ sở cười nói “Không có gì, tôi phải đi, về sau xin cô chăm sóc cho điện hạ thật tốt !”

Cô nói xong , lập tức xoay người rời đi.

“Thủy Miểu !” Tử Thất Thất canh chừng bóng lưng của cô , gọi cô lại .

Hai chân của Thủy Miểu lập tức dừng lại , đồng thời quay đầu nhìn cô.

Tử Thất Thất mở to miệng giống như muốn nói điều gì đó , nhưng là chần chờ hai giây sau , cô chỉ là nhẹ giọng nói “Tôi tiễn cô một đoạn được không”

“Cám ơn !” Thủy Miểu cũng không có cự tuyệt , đưa tay đem cửa phòng mở ra , hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng .

. . . . . .

Cửa chính lầu một

Thủy Miểu không có bất kỳ hành lý nào , cô chỉ cầm một cái túi xách , thời điểm hai người mới vừa đi ra cửa chính của biệt thự , Thủy Miểu đột nhiên dừng bước , nhìn Tử Thất Thất nói “Đưa đến đây là được rồi , buổi tối gió tương đối lạnh , sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng của cô , cám ơn cô đã tiễn tôi !”

Tử Thất Thất nhìn cô ấy , chỉ hơi mỉm cười , cũng không nói chuyện gì . Bởi vì bây giờ cô không biết mình nên nói gì với cô ấy mới phải , thật ra thì cô rất muốn giữ cô ấy ở lại , không muốn cô ấy lại trở về Bách Hoa Các , nhưng ở trong nội tâm của mình , thì cô lại không có cách nào để tin tưởng cô ấy , mặc dù Mặc Tử Hàn có nói qua với cô , cô ấy tuyệt đối sẽ không tổn thương cô , nhưng cô không thể lấy đứa bé trong bụng của mình ra đánh cuộc được , cô nhất định phải bảo đảm một trăm phần trăm con của cô sẽ ra đời bình an , đây cũng là một loại ích kỷ của người mẹ , còn là ích kỷ của người phụ nữ , cho nên trong lòng cô đã quyết định , chờ sau khi con ra đời , cô mới cho cô ấy trở về , sau đó từ từ bồi dưỡng lòng tin nơi cô ấy , cho dù rõ ràng cô ấy thích Mặc Tử Hàn cũng không sao , bởi vì chuyện Bách Hiên , làm cho cô không cách nào bỏ mặc với những như vậy .

Yêu một người không có sai!

Muốn sống ở bên cạnh người mình thích nhất cũng không sai!

Cô tại sao muốn tước đoạt hạnh phúc của người khác đây ?

“Vậy tôi cũng không tiễn thêm nữa , hôm nào chúng ta gặp lại nhé !” Cô mỉm cười nói.

“Hôm nào ?” Thủy Miểu nghi ngờ lặp lại hai chữ này , có chút kinh ngạc.

“Ừh , chúng ta có thể sẽ gặp lại đấy !” Tử Thất Thất cố ý thần thần bí bí nói , trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Thủy Miểu không rõ ý tứ trong lời nói của cô , nhưng kỳ thật không hiểu cũng không sao , cho nên cũng không có hỏi nữa , mà xoay người , một bước dừng ở cửa xe .

Đột nhiên!

Ở dưới đêm đen nhánh , hai mắt nhạy bén của Thủy Miểu liền thấy một điểm sáng màu đỏ ở nơi rất xa , trong nháy mắt , cô khiếp sợ trợn to hai mắt , xoay người , nhanh chóng chạy tới hướng Tử Thất Thất , sau đó hô to “Cẩn thận” , cô liền ôm lấy thân thể của Tử Thất Thất , tiếp theo chỉ nghe “Phanh” một tiếng , cô trừng lớn hai mắt của mình , sau đó lại từ từ nhắm hai mắt của mình lại , nhanh chóng ngất đi.

Tử Thất Thất tới đây hoàn toàn cũng không có phản ứng gì , thân thể của Thủy Miểu từ trong ngực của cô từ từ trượt xuống , cả người cũng ngã trên mặt đất , thời điểm cô sững sờ đem tầm mắt nhìn xuống , khiếp sợ thấy sau lưng Thủy Miểu máu đỏ tươi đang chảy , lúc này cô mới lấy lại tinh thần , ý thức được thanh âm vừa rồi chính là tiếng súng , mà đáng lý viên đạn đó sẽ trúng cô , nhưng Thủy Miểu lại. . . . . . Cứu cô. . . . . .

“. . . . . .” Cô hốt hoảng lớn tiếng gọi “Có ai không —— cứu mạng —— mau gọi bác sĩ —— mau cứu người ——”

Hộ vệ cùng người làm trong biệt thự nghe thấy cô gào thét , cũng lập tức chạy đến , lập tức có người đi mời bác sĩ , có người đưa Thủy Miểu trở về phòng của cô ấy , còn lại Tử Thất Thất một thân một mình sững sờ đứng ở cửa chính , nhìn một mảnh vết máu màu đỏ ở trên sàn.

Tại sao cô ấy lại cứu cô đây ?

Tại sao cô lại bị người khác ám sát ?

Là Chung Khuê sao?

Tại sao hắn muốn giết cô ?

“Tử Thất Thất !” Mặc Tử Hàn nhanh chóng từ lầu hai chạy xuống , vội vã tới bên cạnh cô , kiểm tra thân thể của cô.

“Em không sao chứ ? Em có bị thương không ? Em có bị giật mình không ? Em đừng sợ , có anh ở đây rồi , anh sẽ bảo vệ em , không có chuyện gì . . . . .” Mặc Tử Hàn hốt hoảng nói , dùng hai tay ôm chặt cô , dùng bàn tay của mình đem khuôn mặt còn đang sững sờ của cô vùi vào trong lồng ngực của mình, sau đó dùng hai mắt sắc bén của mình nhìn vũng máu trên sàn , lại nhìn ra ngoài đêm đen , cuối cùng cau mày thật sâu .

Tại sao trùng hợp như thế ? Tại sao Th