
nại, vô luận như thế nào hắn đều muốn nhẫn nại sự vọng động của mình.
Tử Thất Thất trầm mặc nhìn mặt hắn, nhìn nụ cười trên mặt hắn cùng bản thân một dạng hơi run rẩy, liền không nhịn được lòng.
Thật xin lỗi. . . . . .
Ba chữ này cô đã không cách nào nói ra.
Tại sao vào lúc này không nói ra miệng?
Cô không rõ ràng lắm, có thể là bởi vì nói ra ba chữ này, liền bày tỏ quan hệ hai người bọn họ, chính thức đoạn tuyệt thôi. . . . . .
“Thất Thất. . . . . .” Phương Lam trầm mặc nhìn bọn họ, đột nhiên nhẹ giọng kêu.
“À? A. . . . . .” Tử Thất Thất hốt hoảng hồi hồn.
“Chúng ta nên đi, hôn lễ sắp bắt đầu!” Phương Lam không đành lòng nhắc nhở.
“Ừ, chị biết rồi !” Cô mỉm cười trả lời, sau đó nhìn Mặc Tử Hàn nói, “Em đi!”
“Ừ!” Mặc Tử Hàn nhẹ nhàng gật đầu.
Tử Thất Thất chậm rãi xoay người, nặng nề bước chân, từng bước từng bước đi về phía điện đường hôn lễ, từng bước từng bước rời khỏi bên cạnh hắn.
Mặc Tử Hàn nhìn bóng lưng xinh đẹp, khóe miệng thống khổ mỉm cười.
Đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó thật cao ngẩng đầu, bởi vì. . . . . . Ánh mắt của hắn đột nhiên mơ hồ. . . . . .
Kia hẳn là tân nương của hắn, kia hẳn là phụ nữ của hắn, tuy nhiên nó đã không thuộc về hắn.
“Chém giết trở lại, chém giết a. . . . . .”
“Sẽ không giành, cô thật sự yêu ngươi rồi, chém giết a. . . . . .”
“Nhanh đi giành a, nhanh đi a. . . . . .”
Trong thân thể giống như có một người khác đang không ngừng rít gào , không ngừng chi phối hắn, muốn đem Tử Thất Thất cách xa đoạt lại.
“Câm miệng ——” hắn đột nhiên gầm nhẹ, khiến thanh âm trong thân thể thanh âm biến mất.
Hắn cũng muốn chém giết a, nhưng giành xong sau đây? Có thể hạnh phúc sao?
Đáng chết!
“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”
Hắn không ngừng mắng, khống chế mình, đè nén mình. . . . . .
Thật là thống khổ, thật khó chịu, loại cảm giác này đã bao nhiêu năm không có, đời này hắn lần thứ hai thống khổ như vậy, giống như móc một phần trong thân thể của hắn, khó chịu chí cực!
※※※
Lễ đường kết hôn
Tân khách ngồi hai bên thảm đỏ, hoa tươi vây quanh cả đại sảnh, tuy rằng bởi vì thời gian dồn dập người tới vô cùng thưa thớt, nhưng lại như cũ vô cùng long trọng, giống như Thiên đường, xinh đẹp làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.
Chợt, khúc quân hành hôn lễ vang lên, tất cả mọi người cùng nhau nhìn về phía cửa lễ đường.
Tử Thất Thất mặc áo cưới xinh đẹp màu trắng, đứng ở 1 đầu thảm đỏ, mà một đầu khác, Bách Hiên ngồi trên xe lăn, người mặc lễ phục kết hôn màu trắng, đầu vô lực hướng phía bên phải, hôn mê ở nơi đó chờ cô.
Tử Thất Thất ngẩng đầu, nhìn Bách Hiên cách đó không xa, khóe miệng hơi nâng lên, sau đó một bước. . . . . . Một bước. . . . . . Một bước. . . . . . Từ từ đến gần hắn, mấy tân khách bên cạnh nhìn Tử Thất Thất cũng kinh ngạc sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu bàn luận xôn xao.
“Đây không phải là người xuất hiện ở trên tạp chí sao?”
“Đúng vậy a. Đúng vậy a, không phải là phụ nữ của hắc đạo thủ lĩnh sao?”
“Không sai, tin tức Bát Quái còn đặc tả cô!”
“Cô tại sao phải trở thành tân nương Bách gia? Người của Bách gia cùng người của hắc đạo có quan hệ gì sao?”
“Ta nghe nói, Bách gia thiếu gia biến thành như vậy, đều là cô làm hại!”
“Xem ra. . . . . . Nữ nhân này là một sao chổi a!”
“Không sai, không sai!”
. . . . . .
Tử Thất Thất nghe thanh âm truyền tới bên tai, khóe miệng như cũ treo nụ cười nhàn nhạt, mà trong mắt cô giờ phút này, chỉ có Bách Hiên ngồi ở xe lăn đối diện.
Hôm nay cô là tân nương của hắn, cô nhất định phải vui vẻ, nhất định phải vui vẻ cười, nhất định không thể lộ ra thương tâm khổ sở.
Hai chân không ngừng đến gần, khi đi ngang qua tân khách hàng thứ nhất, cô dùng ánh mắt nhìn một chút Bách Vân Sơn và Bách Mạc Lệ, hai người bọn họ trên mặt cũng không có bất kỳ nụ cười, chỉ có thống khổ nặng nề, mà ánh mắt bọn họ nhìn cô, cũng mang theo rất lớn hận ý, còn có nồng đậm chán ghét. Tử Thất Thất thu hồi dư quang, hai mắt tiếp tục xem Bách Hiên ngồi ở xe lăn, lúc này, bước chân của cô chạy tới trước mặt của hắn.
Tiếp, một vị phù rể đẩy Bách Hiên hôn mê bất tỉnh đi tới trước mặt Mục Sư, Tử Thất Thất đi theo bên cạnh hắn, cùng nhau nhìn Mục Sư thần thánh trang nghiêm.
Hai mắt Mục Sư nhìn lướt qua hai người bọn họ, sau đó vang dội mở miệng, nói:
“Tử Thất Thất tiểu thư, con nguyện ý gả cho Bách Hiên tiên sinh làm vợ sao? Bất luận nghèo khó hoặc phú quý, ngã bệnh hoặc khỏe mạnh, vui vẻ hoặc ưu sầu, cũng thương hắn, chăm sóc hắn, tôn kính hắn, tiếp nạp hắn, cũng cùng hắn trung trinh không đổi, cho đến chết?”
Tử Thất Thất mỉm cười trả lời, “Con nguyện ý!”
“Bách Hiên tiên sinh, con nguyện ý cưới Tử Thất Thất tiểu thư làm vợ sao? Bất luận nghèo khó hoặc phú quý, ngã bệnh hoặc khỏe mạnh, vui vẻ hoặc ưu sầu, cũng yêu cô, chăm sóc cô, tôn kính cô, tiếp nạp cô, cũng cùng với cô trung trinh không đổi, cho đến chết?”
“. . . . . .” Bách Hiên hôn mê bất tỉnh, trầm mặc ngồi ở xe lăn, không cách nào trả lời.
Trong lễ đường, tất cả thanh âm cũng dừng lại, mỗi người hai mắt cũng nhìn chằm chằm Bách Hiên hôn mê bất tỉnh.
Tử Thất Thất từ từ quay