
cô chứ?”
“Là tôi thì sao? Là tôi không được sao? Chẳng lễ kiêu ngạo cũng phạm pháp? Tôi cho anh biết, người Trung Quốc có câu tục ngữ cường nhi hữu lực, đó chính là: có tiền không mua được vui vẻ…… Anh có hiểu hay không?”
“……” Bách Hiên im lặng nhăn lại hai hàng lông mày, bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt, cúi đầu bắt đầu trầm mặc ăn bữa sáng.
Phương Lam vẻ mặt đắc ý, quay đầu hướng về phía Tử Thất Thất, nghịch ngợm nháy một cái mắt phải của mình.
Đấu lần này….. Cô thắng!
Tử Thất Thất nhẹ nhàng lắc đầu, lại thản nhiên lộ ra mỉm cười.
Hoàn hảo có cô ấy ở đây, nếu không….. Thật không biết phải đối mặt với Bách Hiên thế nào.
Bất quá, câu trả lời Bách Hiên muốn, cô hiện tại đã rõ đáp án, hiểu rõ ràng, đối với tình cảm của anh, cô trừ cảm kích, chính là cảm tạ. Cô chỉ coi anh như bằng hữu, mà vượt lên tình cảm bằng hữu, cô không thể cho anh, cho nên câu trả lời là….. Xin lỗi, em sẽ không!
※※※
Biệt thự Mặc gia
Một chiếc Porche màu đen từ cửa xuyên qua, trực tiếp đi vào, dừng lại ở cửa chính biệt thự.
Đầu tiên, mở ghế lái cửa xe chính. Kim Hâm thân hình cao lớn từ bên trong đi ra, lập tức đi tới cửa sau, mở cửa ra, cung kính cúi đầu.
Mặc Tử Hàn thuận theo ra khỏi cửa xe, hai chân vừa đặt trên mặt đất đã nghe thanh âm chỉnh tề hơn mười người.
“Điện hạ –”
Mặc Tử Hàn hai mắt lạnh như băng quét qua người đứng ở hai bên cửa biệt thự, anh không có bất kỳ lời gì, trực tiếp mở bước chân, đi nhanh vào biệt thự.
……
Vừa mới đi tới phòng ngủ của mình, còn chưa kịp thay lại quần áo, cửa phòng lại phát ra tiếng.
“Cộc, cộc, cộc!”
“Vào đi!” Mặc Tử Hàn khẽ lớn tiếng nói, mấy bước đi tới phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía cửa phòng.
Mà theo tiếng anh, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Hỏa Diễm từ ngoài cửa phòng đi vào, đứng ở phía sau anh, đầu tiên là cung kính cúi đầu, đồng thời kêu một tiếng, “Điện hạ!”
“Chuyện gì?” Mặc Tử Hàn lạnh lùng hỏi.
“Lúc anh chưa về, Hổ Phách cũng đã gọi điện thoại tới, nói chuyện anh bảo cậu ấy làm đã có kết quả, hơn nữa còn truyền lại cho tôi, tôi đã đem tài liệu đến, mời điện hạ xem qua!” Hỏa Diễm nói xong liền hai tay cầm lấy một phần văn kiện, đưa về phía anh.
Mặc Tử Hàn thình lình xoay người, nhìn văn kiện trong tay của anh ta.
Nhanh như vậy?
Xem ra, hẳn là có đầu mối rồi, nếu không cũng không thể nhanh như vậy liền vội vã đưa tới đây cho anh.
Đưa tay cầm qua văn kiện, sau đó mở ra, nhìn chữ nhỏ chi chít phía trên, cuối cùng hai mắt đột nhiên trừng, kinh ngạc nhìn mấy chữ nào đó phía trên.
“Máy bay tư nhân của Bách gia?” Anh nhẹ giọng.
Phần tài liệu trong tay anh, phía trên rõ ràng ghi cùng một ngày với ngày Tử Thất Thất bỏ trốn, hơn nữa còn là sau khi cô ấy bỏ trốn khoảng 2 giờ, máy bay Bách gia này cất cánh từ Anh quốc, mục đích chính là Đài Loan.
Thế nhưng sao lại có chuyện trùng hợp như thế? Cần phải nói, này căn bản cũng không phải là cái gì trùng hợp, mà là kế hoạch mưu đồ đã lâu?
Phương Lam…… Bách Hiên……
Hai người này có quan hệ thế nào? Lại dám liên thủ đối nghịch với anh?
“A……” Anh nhẹ nhàng cười ra tiếng, mà trong tiếng cười tràn đầy điềm báo tức giận.
“Hỏa Diễm!” Anh lớn tiếng.
“Có, điện hạ!” Hỏa Diễm ứng tiếng liền cúi đầu.
Khóe miệng Mặc Tử Hàn câu khởi một chút cười tà lạnh lùng, ra lệnh nói, “Anh bây giờ lập tức gọi điện cho Bách tổng khách sạn Rich, nói tôi có chuyện quan trọng cần anh ta tối nay tới đây một chuyến, nếu anh ta cự tuyệt…..” Anh đột nhiên dừng lại, nụ cười trong nháy mắt biến mất, hai mắt tràn ngập sát khí, lạnh lùng nói tiếp, “Phải bắt hắn tới đây!”
“Vâng!” Hỏa Diễm lĩnh mệnh, lập tức lui ra khỏi phòng.
CHƯƠNG 133: ÔNG TRỜI, XIN HÃY NÓI CHO CON BIẾT, LÀM SAO ĐỂ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU CỦA CÔ ÂY?
Trong căn hộ.
Bách Hiên cả ngày đều ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, nhìn Tử Thất Thất bận ra bận vào, nhìn cô dọn dẹp phòng, nhìn cô làm bữa trưa, sau đó cho đến bữa tối, hắn cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm người cô, nhưng….. Nhưng một câu nói cũng không nói với cô.
Phải mở miệng như thế nào nói với cô ấy?
Muốn nói cái gì đó với cô ấy?
Mỗi lần muốn mở to miệng, lại không tự giác khép lại. Bởi vì mỗi lần mở miệng, hắn muốn nói, đều là những câu hỏi ban sáng.
Bất an, lo lắng, kích động, không yên…… Những cảm xúc hỗn tạp ở chung một chỗ, cuối cùng tạo thành trầm mặc……
“Uy, tôi nói anh muốn nán lại tới khi nào? Mặc dù nơi này là phòng ốc của anh, nhưng làm người cũng phải hiểu được cái gì gọi là có chừng có mực, anh cũng đã nhìn một ngày, anh có mệt hay không hả!” Phương Lam nhìn bộ dáng si ngốc kia, không khỏi bắt đầu oán trách.
“Đúng vậy a đúng vậy a, chú Bách Hiên, chú cũng không phải chưa thấy qua mỹ nữ, có đến mức như vậy không?” Mặc Thiên Tân ở một bên hòa cùng.
“…….” Bách Hiên vẫn như cũ trầm mặc nhìn Tử Thất Thất đứng ở trong phòng bếp, hoàn toàn không thấy thanh âm hai người bọn họ, thậm chí coi bọn họ như không khí.
Phương Lam và Mặc Thiên Tân nhíu mày nhìn thoáng qua, đồng thời thở dài thật sâu.
“Mẹ tiểu Lam, mẹ nói nên làm cái gì bây giờ a?”
“Mẹ nào biết?”
“Ai…… Không bằng mẹ lại pha chế cái thuốc kia, làm chú ấy ngất đ