Polaroid
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326390

Bình chọn: 9.00/10/639 lượt.

ại.

“Mẹ, mẹ thật sự chán ghét ba như thế ư? Ba thật sự quá đáng với mẹ sao? Mẹ… Mẹ có phải… Hận ba?”

Hận?

Tử Thất Thất nghe cái chữ kia, trái tim thình lình co rút đau đớn.

Mặc dù mình đã nói qua với hắn chữ này, nhưng là từ trong miệng Thiên Tân nói ra vậy mà sẽ làm cô đau đớn như vậy.

Hận?

Cô hận ư?

“Không… Mẹ không hận anh ta, hơn nữa anh ta cũng không có khi dễ mẹ, mẹ cũng không chán ghét anh ta như vậy, chỉ là… Chỉ là….” Cô do dự, không ngừng lặp lại

“Chỉ là cái gì?” Mặc Thiên Tân nghi ngờ hỏi.

Tử Thất Thất thản nhiên cười, nước mắt đang chảy trên mặt lộ ra lộ ra vẻ bi thương.

“Không có gì!” Cô né tránh không đáp.

Kỳ thật cũng không có cái gì để trả lời, chính là… Cô không nhìn thấu được trái tim người đàn ông kia mà thôi.

Cô xem không thấu… Cho dù dùng sức xoa bóp cặp mắt của mình, cô cũng không cách nào nhìn thấy.

Mặc Thiên Tân nhìn chằm chằm sống lưng đơn bạc của cô, chân mày thanh tú dây dưa gắt gao, trái tim nho nhỏ cũng theo từng câu mà đau đớn.

“Mẹ, nếu mẹ muốn khóc, bờ vai con có thể cho mẹ mượn nha… Mặc dù vai con không rộng, lồng ngực cũng không dày, nhưng, mẹ có thể dựa vào con, ôm con khóc….”

Tử Thất Thất nghe lời Mặc Thiên Tân nói, thân thể đột nhiên chấn động, sau đó… Cô xoay người, ôm chặt cậu vào ngực, cao giọng khóc.

Hai cánh tay ngắn ngủn của Mặc Thiên Tân nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô, chân mày nhíu lại thật sâu, đau lòng nói, “Mẹ, nếu mẹ muốn rời xa ba, con sẽ dẫn mẹ rời khỏi, chỉ cần là tâm nguyện của mẹ… Con cũng sẽ vì mẹ thực hiện!”

CHƯƠNG 116: CÔ GIỐNG NHƯ TRỞ THÀNH THIÊN SỨ, THIẾU CHÚT NỮA THÌ BAY ĐI

Tử Thất Thất ở trong lồng ngực nho nhỏ của cậu không ngừng chảy nước mắt, mà tiếng khóc che dấu thanh âm nỉ non nho nhỏ của cậu, cậu nói cái gì? Cậu đang nói chuyện ư? Tử Thất Thất hoàn toàn không có chú ý tới, chỉ chảy nước mắt, ở trong ngực cậu tìm kiếm một tia an ủi.

Vốn là muốn làm một người mẹ kiên cường, chỉ để con mình thấy một mặt vui vẻ, đem một mặt bi thương che dấu hoàn toàn. Rõ ràng bảy năm đều hoàn mỹ, nhưng mà hiện tại… Toàn bộ đều bể nát.

Cô vậy mà ở trong lòng một đứa trẻ khóc, cô vậy mà làm con mình lo lắng cho mình, cô vậy mà lộ ra biểu tình thương tâm với con… Cô làm mẹ, thật sự rất không xứng, một chút cũng không xứng…

“Thiên Tân xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi….” Cô dùng thanh âm nghẹn ngào không ngừng nói xin lỗi.

Xin lỗi không thể nhẫn nhịn nước mắt, xin lỗi đã làm cậu lo lắng, xin lỗi đã làm cậu có ký ức không tốt, xin lỗi không thể để cậu được sống hạnh phúc cùng ba… Hết thảy, tất cả, đều xin lỗi… Xin lỗi…

Mặc Thiên Tân nghe thanh âm khóc lóc của mẹ, nghe mẹ không ngừng nói xin lỗi, trái tim nho nhỏ càng thêm đau đớn.

Nước mắt của mẹ cậu không muốn nhìn thấy, thống khổ của mẹ cậu cũng không muốn thấy, nhưng, làm cho mẹ khóc thống khổ như vậy, lại là một tay cậu tạo thành. Nếu cậu không có tìm ba có thể cũng sẽ không xuất hiện loại chuyện này, cho dù loại chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ phát sinh, như vậy, chỉ cần cậu không có đi tìm ba cậu, sẽ kéo dài một thời gian ngắn, vậy thì… Mẹ sẽ vẫn vui vẻ được một thời gian ngắn…

Là cậu làm sai sao?

Nhưng mà… Tâm nguyện của cậu cũng chỉ thiếu một chút nữa mà thôi… Cũng chỉ thiếu một chút…

“Mẹ…. Người nói xin lỗi, nên là con a… Là con xin lỗi mẹ… Xin lỗi….” Cậu cũng bắt đầu không ngừng nói xin lỗi, nước mắt trong suốt cũng từ trong đôi mắt trong suốt của mình chảy ra.

Nếu có thể…

Cậu muốn chia sẻ thống khổ với mẹ, cậu muốn chia sẻ nước mắt với mẹ, còn có tiếng khóc hiện tại của mẹ…

…..

Hai mẹ con ôm nhau trong tiếng khóc, an ủi lẫn nhau!

Bọn họ đơn thuần chỉ hy vọng đối phương tốt hơn…

…..

Ngoài cửa phòng

Bóng dáng cao cao của Mặc Tử Hàn đứng lặng ở cửa, anh nhìn qua khe cửa hai người khóc ôm nhau trong phòng.

Đây hết thảy đều là anh tạo thành đấy sao?

Trước kia trên mặt hai người rõ ràng là ánh sáng rực rỡ, chói mắt mê người như thế, nhưng ngay lúc này, trên mặt bọn họ ngoại trừ mây đen dầy đặc, chính là nước mắt không ngừng chảy xuống.

Đem hai người ngây thơ xinh đẹp tra tấn thành cái bộ dáng này, anh rốt cuộc đang làm cái gì vậy?

Quả nhiên… Người đàn ông nhuộm đầy máu tươi, cho dù đi thương yêu một người, cho dù dịu dàng đợi một người, cho dù bằng mọi cách che chở, nhưng mà cuối cùng, vẫn khiến bọn họ khóc, đau đớn lẫn tổn thương.

Nhưng mà!

Cho dù là như vậy, cho dù thanh âm ngay lúc này bọn họ khóc lớn hơn nữa, anh cũng không bao giờ muốn bọn họ rời đi.

“Xin lỗi…”

Anh đồng thời cũng nhỏ giọng xin lỗi, nhưng lại kiên định nắm chặt hai đấm.

“Anh sẽ không để hai người đi… Tuyệt đối không!”

※※※

Buổi trưa

Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân hai người khóc đủ, khóc đến nước mặt khô cạn, cuối cùng hai người còn muốn giống như ngày thường, tươi cười, mỉm cười thật to với nhau, nhưng trong lúc đó cũng biết căn bản là không phải vui vẻ như vậy, bất quá, so sánh với việc khóc vẫn tốt hơn.

Vết thương có sâu hơn, cũng sớm khép lại, cho nên không quan hệ… Mỗi người đều thương tâm khổ sở, mỗi người đều khóc rống chảy nước mắt… Hỉ, nộ, ai, lạc, là thứ tình cảm thiết yếu mỗi cá nhân đều phải có,