Old school Easter eggs.
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325520

Bình chọn: 8.00/10/552 lượt.

ian từng giây từng phút trôi qua, nghĩ tới bom hẹn giờ sau lưng Tử Thất Thất, cuối cùng đành phải đưa điện thoại ra, cũng nói mọi chuyện cho ông biết.

Mặc Hình Thiên nghe xong rồi lại xem video trên di động, nét mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trôi đôi mắt có chút biến hóa.

“Kế hoạch phải bắt đầu sớm rồi, ba lập tức liên lạc với người của ba, con theo ba tới Chung gia!”

“Vâng!”

Hai người chạy nhanh xuống lầu, Mặc Hình Thiên lấy điện thoại ra vừa đi vừa gọi.

Ông sẽ không để cho con gái của mình gặp chuyện không may!

Nhất định phải cứu con bé!

※※※

Tập đoàn King

Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế xem văn kiện, khi hắn cầm bút lên, đang muốn ký tên thì bút lại hết mực.

“Ai. . . . . .” Hắn chợt thở dài mà cảm thấy tâm thần không yên.

Lời Lãnh Mạc Nhiên, lời Vũ Chi Húc, còn cả lời Tử Thất Thất nói, bọn họ giống như đang âm mưu chuyện gì đó. Những thứ này đối với hắn mà nói cũng không vấn đề gì, nhưng hắn lại lo lắng tới an toàn của Tử Thất Thất, bởi vì hắn có dự cảm cực kỳ không tốt, cảm giác Tử Thất Thất sẽ làm ra chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Quả nhiên. . . . . . Hắn cần phải tự hỏi cô ấy mới đúng.

“Tít tít. . . . . . Tít tít. . . . . .”

Di động trên bàn vang lên chuông báo tin nhắn.

Mặc Tử Hàn cầm lên xem, màn hình hiện lên có video dưới tên Chung Khuê.

Hắn nhíu mày mở tin nhắn ra, hình ảnh bên trong giống hệt như cái Mặc Thâm Dạ nhận được. Mà Mặc Tử Hàn thấy bom hẹn giờ cột vào sau lưng Tử Thất Thất thì đứng bật dậy, khiếp sợ mở to mắt. Nhưng sau khi đoạn video kết thúc thì chuông điện thoại lại lập tức vang lên.

“Rinh rinh rinh. . . . . . Rinh rinh rinh. . . . . .”

Mặc Tử Hàn nhìn tên lập tức nghe, lạnh lùng nói, “Ông muốn thế nào? Mau thả Thất Thất ra!”

“Ha ha ha. . . . .” Trong điện thoại truyền ra tiếng cười vui vẻ của Chung Khuê, sau đó ông ta giảo hoạt nói, “Cậu yên tâm, thời gian còn nhiều, cô ta tạm thời sẽ không chết, cậu còn có cơ hội cứu cô ta, chỉ là động tác của cậu cần nhanh lên mới được, nếu không thời gian sẽ bị cậu lãng phí hết đấy!”

“Ông muốn thế nào?” Mặc Tử Hàn hét lên hỏi.

“Rất đơn giản, tới nhà tôi, ngay lập tức!”

“Được!” Mặc Tử Hàn không có chút chần chờ, lập tức đáp ứng.

“Thống khoái! Tôi chờ cậu đến!”

Cuộc đối thoại ngắn gọn kết thúc, Mặc Tử Hàn nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Đã sớm có dự cảm sẽ xảy ra chuyện rồi mà sao lại không đi hỏi cô ấy? Hơn nữa biết rất rõ cô ấy sẽ làm chuyện nguy hiểm, tại sao mình còn để mặc cô ấy mà không theo dõi chặt chẽ chứ?

“Em cũng có tùy hứng của em. . . . . . Đừng giận em. . . . . .”

“Đáp ứng em. . . . . .”

Nhớ lại những lời Tử Thất Thất từng nói, tâm hắn lúc này lại rối loạn.

Cái tùy hứng của cô ấy là gì đây

Cô ấy rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?

. . . . . .

Bên ngoài phòng làm việc

Mặc Tử Hàn sau khi vội vàng ro khỏi văn phòng cũng không đi thang máy xuống lầu, mà tới phòng làm việc của Kim Hâm.

“Cạch——” .

Kim Hâm thấy Mặc Tử Hàn lập tức đứng lên cung kính cúi đầu nói, “Điện hạ!”

“Lập tức thông báo mọi người, bảo bọn họ chuẩn bị hành động, lần này nhất định phải đưa lão gia hỏa Chung Khuê tới chỗ Diêm Vương!” Mặc Tử Hàn tức giận nhanh chóng nói.

“Vâng!” Kim Hâm dù không biết sao đột nhiên lại vậy, nhưng nhìn hắn lúc này không thể làm gì khác hơn là lĩnh mệnh.

Mà sau khi Mặc Tử Hàn nói xong thì lập tức xoay người chạy tới thang máy.

Kim Hâm nhìn dáng vẻ vội vàng của hắn, vốn định lên tiếng hỏi chuyện gì xảy ra nhưng đã chậm.

Sao đột nhiên lại vội vã như thế?

Không cần nghĩ cũng có thể đoán ra phu nhân nhất định đã xảy ra chuyện, bởi vì chỉ có phu nhân mới có thể khiến hắn hốt hoảng gấp gáp đến thế.

CHƯƠNG 358: QUYẾT ĐINH VÀ KHÍ PHÁCH CỦA MẶC TỬ HÀN

Chung trạch

Chung Khuê ngồi ở đại sảnh lầu một, thảnh thơi uống loại trà Thiết Quan Âm hảo hạng, mà trên khay trà bằng gỗ, trừ chén của ông ra còn hai chén nữa, rất rõ ràng, là chuẩn bị cho 2 người sắp tới, nhưng. . . . . . Có lẽ bọn họ căn bản không có tâm uống trà đâu nhỉ?

“Ha. . . . . .” Ông ta cười đắc ý.

Chợt!

“Chi –” Tiếng cửa lớn mở ra, người đầu tiên đến là Mặc Thâm Dạ và. . . . . .

Chung Khuê mỉm cười nhìn cửa chính, nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh Thâm Dạ thì nụ cười liền biến mất, khiếp sợ đến nỗi chén trà rơi đổ xuống đất.

“Lão gia!” Tần quản gia đứng bên cạnh hốt hoảng ngay lập tức nhặt chén lên, dùng khăn tay lau chùi nước trà trên người ông ta.

Chung Khuê mở to mắt nhìn hai người đi tới, giật mình nói, “Ông. . . . . . Ông không chết?”

Mặc dù ông ta đã thay đổi, lại già đi rất nhiều, nhưng ông nhìn là có thể nhận ra, ông ta chính là Mặc Hình Thiên, ông ta chính là long đầu đời trước.

Mặc Hình Thiên nhìn khuôn mặt già nua cùng mái tóc bạc trắng của ông ta. Đã bao nhiêu năm rồi chưa gặp ông ta? Thất Thất năm năm 32 tuổi, như vậy. . . . . . Đã có 32 năm không gặp nhau rồi? Trong 32 năm này, hai người bọn họ đều xảy ra biến hóa rất lớn, nhưng là dã tâm của người này vẫn không thay đổi.

“Đúng vậy, tôi không có chết, ông thất vọng rồi sao?” Ông bình tĩnh lên tiếng.

Chung Khuê nghe giọng hắn cũng từ từ lấy lại tinh thần, ổn định tâm trạng của mình lại.

“Thất vọ