80s toys - Atari. I still have
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326910

Bình chọn: 7.5.00/10/691 lượt.

.

Trên mặt cỏ ở trước cửa sau, mười mấy chiếc xe BMW màu đen giống nhau như đúc đỗ ngay ngắn chỉnh tề.

Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn những chiếc xe trước mắt này. Bên trong mỗi một chiếc đều ngồi ba người, toàn bộ đều là hai nam một nữ, mà bọn họ ăn mặc giống như đúc bọn cô, ngay cả kiểu tóc cũng giống. Nhưng chỉ có một chiếc duy nhất đỗ phía trước là không có ai, rất dễ nhận thấy, là để lại cho ba người bọn họ .

“Vũ thiếu gia, điện hạ phân phó, nếu trên đường phát hiện có gì khác thường, liền bỏ nhiệm vụ lần này, đổi thành ba ngày sau gặp nhau, cho nên cần phải cẩn thận chút, đề cao cảnh giác!” Vương Minh Dương chuyển lại lời điện hạ cho hắn, giọng nói vô cùng nhún nhường.

“Được, tôi biết rồi!” Vũ Chi Húc đáp lại, sau đó quay lại nói với Tử Thất Thất, “Thất Thất, chúng ta đi thôi!”

“Ừ!” Tử Thất Thất ứng tiếng, bước tới chiếc BMW duy nhất không có người.

An Tường Vũ theo sát phía sau.

Ba người ngồi lên xe, Vũ Chi húc ngồi ở ghế lái, An Tường Vũ ngồi ở ghế lái phụ, tử Tử Thất Thất ngồi ở phía sau xe, đồng thời, mười mấy chiếc xe cùng khởi động, sau đó lục tục lái ra ngoài, trận vô cùng lớn ra khỏi cửa sau và cửa trước nhà Vương gia, sau đó chia ra bốn phương tám hướng. Trong nháy mắt liền mê hoặc ánh mắt mọi người, người theo dõi vội vàng để cho người chia nhau theo dõi, nhưng, trong quá trình xe chạy, không chỉ có nắm chắc thay đổi của đèn xanh đèn đỏ, mà còn lẫn vào trong rất nhiều chiếc xe khác chặn người theo dõi, khiến bọn họ hoàn toàn mất đi mục tiêu, rối loạn trận cước. Mà trong cục diện hỗn loạn đó, Vũ Chi Húc vô cùng thuận lợi đi theo hướng người kia chỉ dẫn, tới một biệt thự hai tầng cạnh biển vừa yên tĩnh vừa tao nhã.

Tử Thất Thất nhìn hư cảnh xung quanh, thấy trong đình viện trồng mấy hàng cà chua, một chiếc đu vắt qua cành dương, một chiếc xe đạp cũ nát đặt bên cạnh biệt thự, mọi thứ đều thật quen thuộc. . . . . .

Sao lại tới đây

Sao lại tới căn nhà mười hai năm trước cô từng ở?

Mọi thứ ở đây đều giống như trước kia, tất cả mọi thứ đều không có thay đổi, những trái cà chua trong vườn là mẹ trồng, bởi vì cô từng nói cà chua nhỏ rất đáng yêu, cho nên mẹ cô cố ý trồng những trái cà chua hồng hồng đáng yêu này. Chiếc đu vắt qua cành cây kia là ba buộc lên, khi đó ba vụng về trèo lên cây, buộc đi buộc lại nhiều lần những sợi dây thô này, chính là sợ khi cô chơi đùa, sợi dây dãn ra rớt xuống hại cô bị thương, còn nhớ khi đó ba không cẩn thận ngã cây khiến cho cả lưng đều đau. Còn có chiếc xe đạp kia, ba không thích lái xe, luôn thích đi xe đạp, để mẹ ngồi phía sau, ba nói, so với việc ngồi xe ngửi mùi xăng thì ngửi hương thiên nhiên từ cây cối còn tốt hơn, hơn nữa, còn có thể cố ý đung đưa xe, hù dọa mẹ, khiến cho bà không nhịn được phải ôm chặt ba.

Tử Thất Thất bước xuống xe, quét mắt nhìn khắp xung quanh, tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc xe đạp cũ nát kia, trong nháy mắt giống như trở lại mười hai năm trước, thậm chí lâu hơn, ba với mẹ, còn có cô, ba người bọn họ hạnh phúc cả ngày lẫn đêm, mỗi ngày, những nơi bọn họ đi qua đều hiện lên trước mặt cô.

“Ba. . . . . . Mẹ. . . . . .” Cô khẽ gọi, hốc mắt tràn đầy nước mắt.

“Thất Thất?” Vũ Chi Húc đi tới bên cạnh cô khẽ gọi cô một tiếng.

Tử Thất Thất bình tĩnh lại, hốt hoảng lau đi nước mắt.

“Tại sao lại dẫn em tới đây?” Cô nghiêm túc hỏi.

“Chờ em vào rồi sẽ biết, chúng ta vào đi thôi, điện hạ đang chờ chúng ta!” Vũ Chi Húc nói xong xoay người bước vào cửa chính.

Tử Thất Thất nhìn bóng lưng hắn, trong lòng càng ngày càng khẩn trương.

Điện hạ?

Cách xưng hô này đúng là ông ấy thật sao? Thật sự là ông ấy sao? Chẳng lẽ ông ấy. . . . . . Còn sống?

Có chút bối rối bước đi, đôi tay nắm chặt, khẩn trương đi theo sau lưng Vũ Chi Húc. Mà An Tường Vũ cũng không có mở lời nhìn khắp chung quanh một lần.

Nơi này là nhà Tử Thất Thất mười hai năm trước, chẳng lẽ điện hạ trong lời bọn họ là. . . . . Ông ấy sao?

Cau chặt mày, cũng không có suy nghĩ quá nhiều, bởi vì chỉ cần vào biệt thự sẽ biết là ai.

. . . . . .

Bên trong biệt thự

Cửa phòng chậm rãi mở ra, Tử Thất Thất đứng ở cửa chính nhìn đại sảnh trống không, bài trí trước kia đều đã biến mất, nơi này chỉ là căn nhà trống trơn, mà nhìn căn nhà, liền nhớ lại mười hai năm trước, hình ảnh những người công nhân kia lấy đi mọi thứ trong nhà, nỗi đau buồn trào dâng.

Hai chân cô không kềm nổi di chuyển đi vào bên trong đại sảnh, mắt nhìn khắp xung quanh, cũng không có chờ Vũ Chi Húc mở miệng, cô lên cầu thang bước vào phòng ba mẹ.

Nếu quả thật là người kia, nếu thật là lời ông ấy, ông ấy nhất định sẽ ở sau cánh cửa này.

Cô đưa tay ra rồi lại dừng ở tay nắm cửa, trái tim nhảy loạn, hồi hộp không thể chịu được nữa. Cô năm chặt tay, sau đó từ từ chạm vào tay nắm, từ từ xoay, chỉ nghe cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra, trong nháy mắt, bên trong gian phòng tỏa ra mùi trà nồng đậm, là loại trà Quân Sơn ba thích nhất.

Khi cô mở toang cửa ra, mọi thứ trong phòng giống như mười hai năm trước, tất cả bài biện cũng không có thay đổi, mà khi cô hơi quay đầu nhìn người ngồi trên ghế đang thưởng thức trà, hai mắt liề