XtGem Forum catalog
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326883

Bình chọn: 9.5.00/10/688 lượt.

. . .” Cô đắc ý nói xong, dùng hai tay của mình ôm chặt cánh tay Tử Thất Thất, vui vẻ khoe khoang .

Mặc Thiên Tân trong nháy mắt giận dữ ngút trời.

“Xú Nha Đầu, em lại đang trước mặt của ta phách lối, tốt, em cũng đã nói thế, như vậy ta cũng vậy không cần ở tại đây cùng em so đo, hôm nay anh cũng muốn ngủ nơi này, hơn nữa Tuyết Lê cũng sẽ ở lại, chúng ta bốn người người liền chen một giường lớn tốt lắm!” Hắn nói xong, liền dắt tay Tuyết Lê, sải bước hướng bên giường đi.

“Ôi? ? ?”

“Ôi? ? ?”

Mặc Thiên Ái cùng Tử Thất Thất đồng thời kinh ngạc.

“Không được á…, đây là phòng của em, đây là giường em, đây là mẹ em, anh nhanh lên một chút đi ra ngoài cho em!” Mặc Thiên Ái hét to, tức giận hạ lệnh đuổi khách.

“Hừ! Người nào để ý em a!” Mặc Thiên Tân đắc ý nói xong, an vị ở trên giường, Tuyết Lê đi theo ngồi ở bên cạnh hắn.

Mặc Thiên Ái tức giận nhìn chằm chằm hắn, vừa định lại lần nữa mở miệng, nhưng là lại đột nhiên. . . . . .

“Đông, đông, đông!”

Cửa phòng lần thứ ba bị vang lên, ba người cùng nhau nhìn về phía cửa phòng.

Là ai nha?

Mặc Thiên Ái đau đầu nhức óc, có loại cảm giác vô cùng xấu.

“Mời vào!” Cô thấp thỏm đáp lại, cửa phòng lại một lần bị mở ra.

Mặc Thiên Ân đứng ở cửa phòng, gương mặt trấn định, nhưng là trên hai gò má cũng là có chứa đỏ ửng lúng túng.

Bốn người theo dõi thân thể nho nhỏ của hắn, nhìn cực kỳ lâu, mà hắn đứng ở cửa phòng, đứng nghiêm cực kỳ lâu, sau một lúc trầm mặc, không khí ngột ngạt chầm chậm hiện lên.

“Cái đó. . . . . .” Mặc Thiên Ái mở miệng lần nữa, đoán nói: “Anh Thiên Ân, chẳng lẽ anh cũng là nghe được tin tức mẹ muốn ngủ ở phòng em, cho nên cũng muốn tới, ngủ lại ở chỗ này của em chứ?”

Mặc Thiên Ân trấn định hai mắt đột nhiên hơi trợn to, sau đó nói đơn giản: “Em thật thông minh!”

Ba người trợn mắt điên cuồng đổ mồ hôi !©¸®!

(⊙﹏⊙|||)~

Như vậy kịch phát triển, tại sao muốn xuất hiện ở trước mặt bọn họ?

Sau khi Mặc Thiên Ân trả lời, liền di chuyển chân của mình, đi vào gian phòng, đồng thời ở bên giường tìm một chỗ trống, rất biết điều ngồi xuống.

Mặc Thiên Ái nhìn một hàng người ngồi ở trên giường, hờn dỗi mà nói, “Mặc dù em rất hiểu các anh ghen tỵ tâm tư của em, nhưng giường ngủ của em không thể ngủ nhiều người như vậy á…, cho nên vẫn là mời các anh mấy người trở về đi thôi, OK?”

Tất cả mọi người trầm mặc, không có bất kỳ trả lời.

Chợt!

Lần này cũng không có gõ cửa, mà là cửa phòng bị người trực tiếp mở ra , đồng thời Mặc Tử Hàn đứng ở cửa phòng, kinh ngạc nhìn một giường đầy người, nói: “Các con. . . . . . Đang làm gì?”

Bộ mặt Mặc Thiên Ái đen sì nhìn hắn, nói: “Cha, chẳng lẽ cha cũng muốn tới tham gia náo nhiệt chứ?”

“Xem náo nhiệt gì? Ta là tới tìm mẹ con đấy!” Mặc Tử Hàn không giải thích được trả lời.

“A, ha ha, ha ha ha. . . . . .” Mặc Thiên Ái cười vô cùng bất đắc dĩ. Xem ra hôm nay giường của cô là muốn gặp họa.

“Các con thế nào đều ở trong đây?” Mặc Tử Hàn nghi ngờ lại hỏi.

“Con là tới cùng mẹ ngủ!” Mặc Thiên Tân trả lời.

“Con cũng vậy!” Mặc Thiên Ân đi theo trả lời.

“Không được, mẹ các con muốn cùng ta trở về ngủ!” Mặc Tử Hàn bá đạo mở miệng.

“Mọi người cũng đừng cãi cọ, mẹ tối nay lựa chọn là ta, các người tất cả đều trở về phòng của mình!” Mặc Thiên Ái tức giận ra lệnh.

Tử Thất Thất thấy trường hợp như vậy, đột nhiên cười ha hả làm người hoà giải, nói: “Không bằng như vậy đi, chúng ta cùng nhau ngủ được hay không?”

Cùng nhau ngủ?

Tất cả mọi người kinh ngạc, sững sờ nhìn cô.

Mặc Thiên Ái thứ nhất hồi hồn, phản đối nói: “Mẹ, giường của con không bỏ được nhiều người như vậy á!”

“Ách. . . . . .” Tử Thất Thất đầy mặt bất đắc dĩ.

Vốn là phải là tràn đầy sầu não cả đêm, vốn phải là hai mẹ con hạnh phúc cả đêm, nhưng lại gay gắt, quyết liệt giằng co nửa đêm, cuối cùng. . . . . . Tất cả mọi người chen chúc trên cùng một cái giường, mặc dù là giường lớn hai thước rộng Simmons, nhưng vào giờ phút này cũng lộ vẻ hẹp vô cùng, hơn nữa thỉnh thoảng có thể nghe được, giường mơ hồ truyền đến “két két” , thật giống như âm thanh muốn đổ sụp.

Thế nhưng. . . . . .

Như vậy làm cho người một nhà bọn hắn tranh cãi ầm ĩ ban đêm đã có một đêm khó quên, cũng là bọn họ ban đêm vui vẻ nhất. . . . . .

Nếu như bình minh không thể đến nhanh như vậy thì tốt biết bao.

Bởi vì cái dạng này, mà có thể tiếp tục chật chội ngủ cùng nhau, cảm thụ nhiệt độ mỗi người. . . . . .

※※※

Ngày thứ hai

Tối hôm qua ngủ quá mức gò bó, cho nên mỗi người cũng có chút đau lưng, mà sau khi Chủ nhật kết thúc, lại bắt đầu là thứ hai bận rộn. Mặc Tử Hàn lại chạy tới công ty làm việc, Mặc Thiên Tân cùng Tuyết Lê, ngoan ngoãn đi học, Mặc Thiên Ân cùng Mặc Thiên Ái ở lầu ba thư phòng tiếp nhận giáo sư dạy kèm ở nhà, mà Tử Thất Thất lại một thân một mình ngồi ở cửa sổ phòng ngủ, ngửa đầu nhìn bầu trời mầu xanh bao la.

“Bách Hiên. . . . . . Hôm nay ta rất vui vẻ a, bởi vì tối hôm qua ngủ một giấc rất tốt, mặc dù có chút đau lưng, nhưng mà. . . . . . Cũng là hạnh phúc đau đớn, ha ha. . . . . .” Cô vui vẻ cười, hướng về phía bầu trời trong xanh lầm bầm lầu bầu.

Nhưng chợt, nụ cười trên