
m nhưng đôi mắt Nhật Nam dường như đã đi xa hơn, cậu tiếp tục kể :
– Tôi hiểu rất rõ về ba… Ông ấy có thể làm được những điều không thể ! Mặc dù tôi biết rõ điều đó, biết rõ rằng ba sẽ kiểm soát tôi nhưng tôi đã lơ là…- Nhật Nam nhìn Thanh Linh- Tôi đã lơ là cậu cũng sẽ lọt vào tầm ngắm của ông ấy…
– Tôi không bao giờ trách ba… Tất cả những gì ông làm đều đúng! Ông dạy cho tôi cách học, cách sống, dạy tôi tất cả những kĩ năng cần thiết để trở thành một quý ông hoàn hảo. Ông chỉ cho tôi thấy thế giới này cần những con người như thế nào? Ông đưa tôi đến đây cũng vì muốn dạy cho tôi cách trưởng thành hơn… Ba tôi là một người biết nhìn xa…
– Bảo Ngọc….- giọng cậu trầm xuống- là một câu chuyện của một món nợ ân tình… Tôi nợ ba mẹ Ngọc mạng sống của mình… Ngọc bị suy tim, nó luôn coi tôi là người duy nhất của cuộc đời mình. Từ nhỏ nó đã không chịu rời xa tôi rồi… Tôi đã luôn chăm sóc nó như một cô em gái bé bỏng mà mình hằng mong ước…
– Nhưng con bé không muốn dừng lại ở đó….
Những câu chuyện cứ tiếp diễn, Thanh Linh cúi mặt xuống… Nó có cảm giác nó đang nghe câu chuyện về một ai đó chứ không phải Nhật Nam…. Trước đây Nhật Nam với nó gần gũi bao nhiêu thì bây giờ cậu xa cách bao nhiêu… Giống như cậu là một người ở một thế giới khác và bây giờ cần quay về thế giới đó.
– Như vậy….- nó khẽ hỏi-… Bảo Ngọc sẽ đến đây?
– Con bé nói với tôi như vậy… Nhưng tôi cũng không biết là lúc nào?
– Và ba cậu sẽ canh chừng không cho cậu lại gần tôi…
– Về cơ bản là như vậy….
………………….
Nhận thấy sự im lặng của nó, Nhật Nam lo lắng:
– Cậu không sao chứ?
– Cậu nghĩ…tôi không sao à?- nó ngẩng mặt lên, đôi lông mày chau lại, đôi mắt đầy giận dữ, hai má đỏ bừng,
mím chặt môi lại.- VÌ SAO CẬU CÓ THỂ GIẤU TÔI NHIỀU VÀ LÂU NHƯ VẬY?- Nó túm lấy cổ áo Nhật Nam, hét lên.
– Vì cậu đâu có hỏi tôi….- Nhật Nam nhìn nó buồn buồn
– Tôi hỏi thì cậu có nói không?- Nó run run.
– Tôi sẽ nói… chỉ cần là Thanh Linh hỏi tôi, thì dù là điều gì tôi cũng sẽ nói….- Nhật Nam nhìn nó, đôi mắt đầy
tình cảm chân thành.
Thanh Linh run run, đôi mắt nó đã muốn khóc, nó cúi mặt xuống:
– Tôi….tôi ghét tất cả những điều này…. Tôi ghét tất cả những sự thật về cậu…Tôi thực sự ghét….- giọng nó run run
Nó bắt đầu khóc.
– Vì sao cậu lại trở nên xa cách với tôi như vậy? cậu thực sự… quá khác với tôi…- Linh nghẹn ngào, nó không thể giữ được những bức xúc đang dâng lên trong lòng.
– Nhưng….tôi lại thích cậu… Tôi thực sự thích cậu.- con tim nó đang thổn thức.
Nhật Nam tròn mắt nghe những gì nó đang nói.
– Tim tôi như muốn ngừng đập khi cậu hôn và nói thích tôi…. Tôi đã rất nhớ cậu… rất nhớ cậu khi cậu bỏ đi….
Đôi vai nó run lên trong tiếng khóc.
Một bàn tay khẽ chạm lên má nó…
Một nụ hôn đến bất ngờ…
Đôi môi Nhật Nam thật ấm, đôi tay cậu vững chắc như truyền cho nó thêm can đảm.
Nhật Nam nhìn vào mắt nó:
– Tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này thật nhanh… Tôi sẽ trở lại là Nhật Nam thuộc về nơi này… Tôi nhất định sẽ làm thế và cậu phải đợi tôi..
– Hãy hứa là cậu sẽ đợi tôi….
Nó khẽ gật đầu, Nhật Nam ôm chặt lấy nó, ở trong vòng tay cậu nó cảm thấy yên bình.
Nó sẽ đợi…
Sẽ đợi dù không biết là sẽ đợi đến bao giờ….
Chỉ cần Nhật Nam hứa sẽ trở về thì nó sẽ đợi…
Sáng hôm sau.
Trường Union.
Lớp 11a.
– Các em trật tự!!!!!!- Cô giáo chủ nhiệm gõ cành cạch lên bảng, quát to.
Cả lớp đang nhôn nhao trong buổi sáng bỗng nhiên im bặt. Cô giáo nở nụ cười:
– Trước khi các em vào lớp! Cô muốn giới thiệu với các em bạn mới!
Cả lớp đều hướng mắt ra cửa.
Con trai bắt đầu kêu lên khe khẽ…
Con gái bắt đầu xôn xao….
Thanh Linh mở to mắt nhìn thảng thốt….
Đang bước vào lớp chính là cô bé nó nhìn thấy ở cổng trường với Nhật Nam hôm nào. Đúng là mái tóc đen xoăn từng búp, đôi mắt to long lanh và đôi môi xinh xắn dường như lúc nào cũng đang cười.
Thanh Linh cảm thấy mồ hôi đang túa ra trong lòng bàn tay.
Cuối cùng thì Bảo Ngọc cũng đã đến…
– Xin chào các bạn!- Bảo Ngọc nói rất dễ thương- Tớ là Bảo Ngọc… Từ nay tớ sẽ học ở đây, rất mong các bạn sẽ giúp đỡ!
Bảo Ngọc cười làm tất cả con trai trong lớp đều đỏ mặt. Những tiếng khen ngợi vang lên khe khẽ.
– Hura…!!!!
– Cô ấy xinh quá!
– Cứ như búp bê vậy !
– Giọng nói cũng dễ thương nữa…
– Được rồi ! Các em trật tự !!!!- Cô giáo quát rồi quay sang Bảo Ngọc- Em tự chọn chỗ ngồi nhé !
– Vâng…- Bảo Ngọc đáp lễ phép.
Cô bé bước xuống phía dưới, chỉ đáp lại những tiếng mời gọi của mấy tên con trai bằng một nụ cười mỉm làm tim các chàng điêu đứng. Cuối cùng Bảo Ngọc dừng lại trước mắt Thanh Linh.
– Tớ có thể ngồi cạnh cậu được không ?
Linh bàng hoàng mất mấy s, cuối cùng nó cũng không thốt lên được câu nào mà chỉ khẽ gật đầu. Lần trước nhìn từ xa nó đã thấy Bảo Ngọc thật xinh đẹp, bây giờ ở gần còn cảm thấy cô bé xinh hơn nữa, một vẻ đẹp mong manh khiến cho người ta muốn được chở che.
Nhận thấy vẻ bối rối trên gương mặt nó, Bảo Ngọc mỉm cười :
– Cậu giúp đỡ mình nhé !
Sự dễ thương của cô bé làm Thanh Linh cảm thấy không thể không có cảm tình với Bảo Ngọc. Nó khẽ đáp :
– Ừm….
Với nó, mọi cô gái yếu