
không phải chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn tài chính có quan hệ kinh tế với khách sạn của chúng ta sao! Người ta là thiên kim tiểu thư đó!”.
Diêu Tiền Thụ nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô nước hoa kia đang đứng cạnh cậu chủ, ông chú đang gõ lên trán cô ta, như đang trách cô ta không hiểu chuyện, cô ta cúi đầu như đứa trẻ mắc lỗi, ông cụ kia nói mấy câu rồi để lại cô cháu đứng cạnh cậu chủ, đi chào hỏi người khác.
Cảnh tượng làm mối rõ ràng tới mức khiến hai hàng lông mày của Diêu Tiền Thụ nhíu chặt vào nhau.
Cô thừa hiểu đó là chuyện riêng của cậu chủ, cô là người hầu không có tư cách hỏi, nhưng chân vẫn khẽ khàng bước tới trước mấy bước.
“Chú bảo em xin lỗi anh, nói em không nên giận dỗi, kéo dài hợp đồng làm đại diện, nhưng mà… cũng không hoàn toàn là lỗi của em. Ai bảo anh đứng trước giới truyền thông mà nói em thế chứ”.
Cậu chủ im lặng không đáp, hình như chẳng có hứng thú với những gì cô ta nói, cất bước định bỏ đi.
Thấy cậu chủ không chịu dừng lại, Vương Oánh quýnh quáng, túm lấy tay áo màu trắng của cậu, hỏi, “Mùi nước hoa của em đáng ghét như thế sao?”.
“…”.
“Anh ghét mùi nước hoa của em, hay là cố ý né tránh em? Phụ nữ thượng lưu có ai lại không dùng nước hoa chứ? Trước đây anh có nói là ghét đâu?”.
Trước đây? Trước đây cái gì? Cô ta với cậu chủ lấy đâu ra trước đây?
Rốt cuộc cô làm người hầu tắc trách tới cỡ nào, tại sao cô chẳng biết gì về trước đây của cậu chủ?
Cậu chủ và cô nước hoa kia có trước đây, là chuyện khi nào?
Không phải cậu chủ không có kinh nghiệm gì về phụ nữ sao?
Lúc tiểu học thì không có khả năng, hai mươi tư tiếng cô đều ở cạnh cùng với cậu ấy, ngay cả lúc cậu chủ đi tắm, cô cũng ngồi bên cạnh đưa khăn.
Mặc dù, cô chẳng biết bị cậu chủ ghét từ lúc nào, đá ra ngoài cửa đứng chờ phục vụ.
Lúc trung học lại càng không thể, cậu chủ học trường nam sinh quý tộc, hơn nữa dưới con mắt giám sát cao độ của tổng quản bảo mẫu, phương pháp phục vụ nhằng nhẵng bám đuôi của cô, cậu chủ trong sáng tinh khiết không có khả năng bị động vật giống cái có mưu đồ nhúng chàm được.
Chỉ có một khả năng duy nhất là khi đi Anh du học cô và tổng quản bảo mẫu không thể nào chen chân nổi.
Trước khi cậu chủ tới Anh du học thì có chút kì lạ, thỉnh thoảng nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt kì quặc, trong đôi mắt đen ấy toàn sự mơ màng và hoài nghi chỉ khi đọc Mười vạn câu hỏi vì sao mới có.
CHƯƠNG 32 :DI CHỨNG SAU KHI LY HÔN (5)
Khi cậu chủ không thấy cô sẽ trầm giọng gào to, thấy cô rồi lại ảo não hoạnh họe tại sao cô lại xuất hiện trong tầm mắt mình.
Cô còn nhớ rõ cảnh tượng trước khi cậu chủ lên máy bay.
Tổng quản bảo mẫu khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, nói gì mà không thể chịu được cảnh chia xa cậu chủ, trịnh trọng sai cô đưa cậu chủ lên máy bay.
Cậu ngồi trên ghế ở phòng chờ VIP, mở báo ra che khuất tầm nhìn.
Cô ngồi xổm, kiểm tra hành lý của cậu chủ lần cuối cùng.
“Tinh dầu bên kia không bán, nước hoa bên kia không bán, tương ớt bên kia không bán, dưa muối bên kia không bán, cậu chủ, dao cũng phải mang một cái theo à?”.
Vừa ngẩng đầu lên, cô phát hiện cậu chủ đã hạ tờ báo xuống từ khi nào, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, thấy cô đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu lại vội vàng giơ tờ báo lên che mặt.
Vành tai cậu… chủ đỏ ư?
Cô không để ý nhiều, tiếp tục hỏi câu ban nãy.
“Em đã hỏi thăm rồi, nghe bảo dao bên kia dùng không tốt đâu, tự mang dao ở nhà đi chặt thịt róc xương thì tốt hơn. Em đi mua thử xem”.
“Sao cô không chui vào trong hành lý đi?”.
“Cậu chủ, cậu lại đùa em rồi, không nỡ xa em hả!”.
Một câu nói đàu vô ý nhưng lại chọc cậu chủ giận tím mặt, “Ai không nỡ xa cô hả! Cô cho là mình rất quan trọng với tôi, tôi không có cô thì không được à? Chẳng hiểu ra sao cả! Hừ!”.
@____@ Người chả hiểu ra sao rõ ràng là cậu chủ, sao tự dưng lại quát cô.
Sau khi kiểm tra kĩ càng tất cả hành lý, cô đưa cậu chủ tới cửa đăng kí, cậu cầm cái va ly to từ tay cô, nhìn cô thật chăm chú, cô nhìn vào đôi mắt đen của cậu chủ, nở nụ cười tươi tắn của người hầu được rèn luyện chuyên nghiệp.
Cậu chủ nhíu mày, nhìn sang chỗ khác, nói như lơ đãng.
“Cô… không có gì muốn nói với tôi à?”.
“Có! Nếu cậu chủ lên máy bay khó chịu, thì em đã mua cho cậu ít thuốc chống say rồi, để ở ngăn ngoài cùng túi xách ấy, dùng tốt lắm”.
“…”. Cậu chủ trừng mắt lạnh lùng, “Còn gì nữa?”.
Còn à? =~=
“A, đúng rồi, tổng quản bảo mẫu nói, tới bên kia có muộn cỡ nào cũng phải gọi điện về, mọi người ở nhà chờ điện thoại của cậu chủ!”.
“… Còn. Gì. Nữa. Không!”.
Còn gì nữa nhỉ? Không còn mà! Cô lắc đầu.
“Không còn à?”.
Cô gật đầu.
Cậu chủ thở dài một hơi, tốt bụng hướng dẫn cô, “Tôi sắp đi đâu?”.
“Nước Anh ạ…”.
“Có xa không?”.
“Siêu xa đó”. Cô đã từng đo trên bản đồ bằng tay rồi, cách mấy bàn tay lận.
“Thế cô sẽ không nói với tôi…”. Đừng đi sao?
“A a a! Em biết rồi, cậu chủ đi thong thả, lên đường bình an, em ở nhà sẽ cầu trời phù hộ cho cậu”. Hóa ra là chờ cô nói lời từ biệt cuối cùng, cậu chủ đúng là người hình thức quá!
“…”.
“Cậu chủ? Cậu sao thế?”. Sao cổ cậu lại nổi gân xanh thế này.
“Cô mon