
ốc bộ phận ẩm thực cái quái gì? Rốt cuộc ông ta có vị giác không hả! Cậu chủ, tại sao cậu không nhìn rõ ông ta sớm đi… còn để ông ta ở đây hại dân, đá ông ta về nhà dưỡng lão nhanh lên!
Nhìn thấy đồng bào cầm gậy tiếp sức nén hận uống “Sương Nguyệt Hồng Vu Nhị Nguyệt Hoa”, rồi nhốn nháo chạy loạn lên trong sân, Diêu Tiền Thụ đứng trên đường chạy nảy sinh ý đồ đào ngũ, “Phó tổng Thư… tôi… tự dưng bụng tôi hơi khó chịu, có thể đi WC được không?”.
Đẩy gọng kính lên, phó tổng Thư nghiêm túc nói, “Không được”.
“Nhưng mà tôi gấp lắm rồi…”. Hai chân xoắn qua xoắn lại.
“Phiền cô nhịn tới lúc thi đấu kết thúc được không?”.
TT__TT Phó tổng Thư, thế thì sẽ thành tai nạn chết người mất!
“Cô đang sợ đấy à?”. Thư Thành Nhạc cau mày.
“Tôi sợ tôi sợ tôi sợ đó! Anh coi chân tôi mềm nhũn ra rồi này…”.
“Không sao, mang cái này theo là không sao rồi”. Phó tổng Thư hào phóng đưa ra một thứ siêu lớn – túi nilon, nhẹ nhàng cười, “Cố gắng lên nha. Tôi đến đích chờ cô chạy tới với tôi”.
~~~>___<~~~ Thế này không phải ngầm nói với cô là, dù có ụa ra thì cũng phải chạy hết chặng à? Hu… cậu chủ, em sai rồi, em không nên từ bỏ cậu! Giờ em muốn vào đội cậu quá!
“Tổng giám đốc có lệnh, người nào trong đội của tổng giám đốc không chạy hết chặng thì cơm trưa tháng này của người đó đổi hết thành Hoa Khai Phú Quý Cát Tường Hồng!”.
0__0 Cô vẫn quyết định bò lại ở cùng đội với phó tổng Thư thôi… cậu chủ còn nguy hiểm hơn, dữ dội hơn!
Một cốc nước kinh dị mùi vị vô cùng xoắn vặn cảm xúc đưa tới bên miệng Diêu Tiền Thụ. Cô sắp nhận gậy tiếp sức rồi.
Cô siết chặt túi nilon trong tay, bóp mũi nuốt ực xuống, cái vị đặc sệt dính dấp cuộn lên khiến cô lờ mờ có cảm giác buồn nôn.
Hai chân khua khoắng vừa khóc vừa chạy đi, thế mà tốc độ nhanh tới không thể ngờ được.
Tiếng cổ vũ “cố
CHƯƠNG 29: CHI ĐẠI HỘI THỂ THAO NÀY, GHÉT QUÁ ĐI! (3)
lên” xung quanh vang lên không dứt bên tai, Sương Nguyệt Hồng Vu Nhị Nguyệt Hoa xông lên trong miệng, chân cũng sắp muốn dừng lại… cầm túi nilon phó tổng Thư đưa cho vừa chạy vừa nôn, nhịn được một chặp, cô đã thấy được ánh sáng của đích đến rồi.
Đúng lúc này, cậu chủ đã từ chối tham gia kiểu thi đấu không tao nhã này đột nhiên đi tới đích, nghiêng mắt quay đầu nhìn cô, khóe miệng nhếch lên đầy mê mị.
Hơn mười năm chủ tớ không phải vô ích, cô lập tức hiểu ý của cậu chủ…
“Cô dám thắng thử xem”.
>o< Cậu chủ à, trước mắt quần chúng nhân dân, cậu kêu em bán độ à? Em nôn suốt chặng đua rồi, cũng khổ cực lắm đó!
“Không phải cô nói lòng của cô ở bên tôi à? Chứng minh cho tôi xem. Ngay bây giờ, ngay, luôn!”.
=___= Giờ không phải lúc nói chuyện thành tâm cầu tình cảm chân thật! Cậu chủ, cậu muốn em làm gì để chứng minh mảnh lòng son sắt của mình với cậu đây?
“Giả chết”.
= 0 = ||||
Tình thế đột nhiên xoay chuyển vô cùng nhanh, thành viên thứ tư đang cầm gậy tiếp sức của đội phó tổng tay cầm túi nôn, ngã dập mặt không bò dậy nổi. Tổng giám đốc lạm dụng quyền lực đạt được thắng lợi áp đảo.
Sau vòng thi đấu thứ nhất, đám đội viên không ngắc ngoải thì cũng nôn ọe, thương vong nghiêm trọng. Nhiệt tình với vòng thi đấu tiếp theo cũng giảm đi.
Nội dung vòng thi đấu thứ hai là – chống đẩy?!
Chống đẩy? Thi xem ai chống đẩy được nhiều hơn à? Đã có bài học trước, chuyện đương nhiên sẽ không đơn giản như thế!
Giám đốc bộ phận ẩm thực làm trọng tài cười hề hề một cái, “Mang những người vừa nôn ra đây”.
Diêu Tiền Thụ bị đồng nghiệp khênh lên tấm vải mềm, cô he hé mắt ra một tí, chờ cơ hội hồi máu sống lại, bỗng giọng nói của giám đốc bộ phận ẩm thực đáng chém ngàn dao lại vang lên.
“Tiếp theo, xin mời những người dự thi bắt đầu chống đẩy, điều kiện là chống đẩy trên những người vừa nôn. Ai làm đủ một trăm lần trước sẽ thắng!”.
=___= Giơ ngón giữa lên cũng không thể biểu thị cảm xúc đang dâng trào trong lòng cô! Giám đốc bộ phận ẩm thực, rốt cuộc trong đầu của ông chứa mấy cái phương pháp hành hạ khốn nạn gì đấy hả!!
Cái kiểu chống đẩy xấu xa thế này có thể làm trên người con gái à?! Có nghĩ tới nỗi u sầu e thẹn của cô không? Có nghĩ tới trái tim nóng bỏng của hoàng hoa khuê nữ cô đây không!? Có nghĩ tới thân phận là gái có chồng của cô không?
Tiếng bước chân đàn ông nặng nề tới gần, Diêu Tiền Thụ cứng đờ cả người lại, giờ còn muốn giả chết nữa sao? Bị đàn ông chống đẩy một trăm lần trên người, có khác gì bị cướp đi trinh tiết đâu?
Không chờ cô xoắn vặn tư tưởng xong, bóng đen đã phủ xuống, ngang ngược ép lên người cô, tóc mai bị người đó lấy tay khẽ đẩy ra, hai cánh tay đặt bên tai, luồng gió nóng bỏng mờ ám lướt lên má, cả người cô nóng bừng lên, cũng không biết vì vận động kịch liệt, hay vì rượu mạnh trong thứ nước kinh dị kia.
Người đàn ông hơi cúi đầu xuống, khoảng cách này gần tới mức có thể thấy từng lỗ chân lông và cái mụn đầu đen nhỏ trên mũi cô, cô lúng túng quay đầu đi, tránh bị người ta ép sát lại một cách suồng sã như thế, lẩm bẩm, “Anh… anh đừng có áp lại gần nữa… muốn làm thì làm nhanh cho xong đi!”.
=~= Sao cô lại nói ra những câu nặng nề như thế chứ? Có người đàn ông phải chống đẩy một trăm l