XtGem Forum catalog
Cậu chủ hồ đồ

Cậu chủ hồ đồ

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325212

Bình chọn: 8.5.00/10/521 lượt.

iếng gõ cửa bên ngoài khiến Diêu Tiền Thụ sợ gần mất mật.

“Cậu chủ! Cậu có đó không? Con bé Tiểu Tiền có ở trong phòng cậu không? Tôi không tìm thấy nó! Không biết chạy đi đâu rồi!”.

Tổng quản bảo mẫu!?

Hồn vía cô cũng sắp chạy đi đâu mất rồi!?

Cậu chủ cậu chủ, cứu cô, mau cứu cô đi mà! Nếu bị tổng quản bảo mẫu thấy hai người bọn họ quấn quýt nhau liếm qua cắn lại, cô sẽ bị đánh bay lên trần nhà, dính lên cái đèn thủy tinh mất!

Cậu nhướn mày, thong thả cân nhắc coi cứu cô có lợi không, ngón tay như có như không gõ nhẹ lên má.

Nhận thấy cử chỉ này đầy tính ám chỉ, tư duy không trong sáng của cô hầu nhỏ lan ra, cô lập tức kiễng chân lên, chu môi hôn mạnh vào má cậu chủ, còn phát ra tiếng “chụt”.

“Hôn rồi, luyện tập hôm nay xong rồi, cậu chủ mau cứu em đi!”.

“…”.

“Cậu chủ, cậu đừng có đờ ra chứ. Sờ mặt thẹn thùng xấu hổ cái gì, đợi lát nữa hẵng tính đi!”.

“…”.

Tổng quản bảo mẫu cau mày dán sát người lên cánh cửa, ông vô cùng hận thù cái cửa khốn nạn có hiệu quả cách âm quá tốt này, khiến ông không thể nghe rõ được nhất cử nhất động của cậu chủ.

Sau cánh cửa chắc chắn có động tĩnh kì quái gì đó!

Là cậu chủ gặp nguy hiểm gì sao? Không lẽ có đạo tặc háo sắc thoát khỏi hệ thống an ninh cao cấp chạy vào khuê phòng của cậu chủ, ép cậu chủ lên giường, muốn quấy rối cậu chủ?

“Cậu chủ! Tôi tới cứu cậu đây! Kẻ nào dám nhúng chàm thân thể thanh khiết của cậu, tôi sẽ đánh kẻ đó thành thức ăn cho Hắc Thủ Đảng! A a a a!”.

Giơ cái chổi lên cao, tổng quản bảo mẫu định đạp cửa xông vào.

“Két”.

Cửa mở.

Cậu chủ bình tĩnh thò đầu ra, im lặng nhìn tổng quản bảo mẫu đang giơ cái chổi

CHƯƠNG 16: HỘI CHỨNG KẾT HÔN BÍ MẬT (5)

hãy còn rớt bụi.

“Cậu chủ! Cậu không sao chứ? Cơ thể thuần khiết của cậu không sao chứ?”.

Cậu nhíu mày, “Ông nên đi tắm đi”. Thân thể thuần khiết của cậu chẳng sao cả, nhưng thân thể của tổng quản bảo mẫu thì có sao đó.

“Ôi, tôi tắm là chuyện nhỏ, có phải trong phòng cậu chủ có cái gì không?”.

“Có cái gì?”.

“Chính là tên trộm đáng sợ vô sỉ tơ tưởng tới cậu, thèm muốn vẻ đẹp của cậu, tính toán nhúng chàm cậu đó!”.

“Ờ. Vậy thì thực ra có đấy”. Cậu lạnh lùng hừ một tiếng, lùi lại mở cửa ra, ý bảo tổng quản bảo mẫu có thể vào giải quyết.

Vừa nghe cậu chủ nói có kẻ trộm, tổng quản bảo mẫu đã phấn khởi, “Ở đâu! Cậu chủ, nó ở đâu, xem tôi quật nó một phát bay lên trần nhà luôn!”.

Cậu chủ lười nhác quay về ngồi trước bàn máy tính của mình, chỉ một ngón tay về phía sau, hướng cậu chỉ là phòng tắm riêng ngay ở trong phòng.

Tổng quản bảo mẫu đá văng cánh cửa phòng tắm, chỉ thấy bóng lưng một người run rẩy cuộn mình bên cạnh bồn tắm lớn, “Điêu dân lớn mật từ đâu tới, đừng hòng mơ tưởng tới sắc đẹp thiên tiên của cậu chủ nhà ta!”.

Ông giơ cao cán chổi, lao tới đập người kia như đập gián.

Cô quay người lại, mấy cái quần lót rơi xuống.

Ông nhặt lên, hét to, “Đồ vô sỉ! Quần lót quý báu của cậu chủ nhà ta là thứ mày có thể tùy tiện trộm à! Xem hôm nay ta đánh mày ra bã đi!”.

“Hả? Tổng quản bảo mẫu, ông có cần ác độc tới vậy không? Đánh con ra bã á?”. Diêu Tiền Thụ bi phẫn quay đầu lại, trưng ra cái mặt trung thành tận tâm.

Cán chổi suýt chút nữa đánh vào mặt tên trộm, tổng quản bảo mẫu vội vàng thu lại binh khí, nghiêm mặt nói, “Diêu Giai Thị Tiền Thụ! Cô làm gì trong phòng cậu chủ hả?”.

“Con… con…”. Cô ấp úng.

“Cô có ý đồ trộm quần lót của cậu chủ mà chưa thành đúng không? Bị cậu chủ đánh ngất rồi nhốt vào WC đúng không?”.

“Không phải mà!”.

“Thế cô làm gì trong phòng cậu chủ?!”.

“Con đang giúp cậu chủ giặt quần lót!”. Lý do đến là hùng hồn.

“… Cô, đang giặt quần lót giúp cậu chủ?”.

“Vâ… vâng!”. Cô dứt lời, nhặt lại quần lót trên mặt đất, lúc nãy cô cuống cuồng tìm vũ khí trong phòng tắm, không ngờ quần lót để thay lúc tắm của cậu chủ cô tiện tay chụp lấy lại có thể giải vây cho cô, a ha ha ha ha! Cô đúng là thông minh quá, chỉ cần nói giặt quần lót giúp cậu chủ, tổng quản bảo mẫu sẽ không nghi ngờ!

“Ờ… giặt quần lót à, thế cô giặt cho sạch nhé”.

“Vâng ạ!”.

Nhìn đi! Chỉ cần nói phục vụ cậu chủ, tổng quản bảo mẫu sẽ không nói gì nữa.

“Chỗ nào cũng phải giặt sạch nhé. Cô biết không, giờ cậu chủ… à… là người đàn ông trưởng thành rồi!”. Tổng quản bảo mẫu vừa nói vừa thả cái chổi trong tay ra, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn cái quần nhỏ bằng vải cotton trong tay Diêu Tiền Thụ.

“Tiểu Tiền này, cậu chủ thích màu gì?”.

“Màu trắng màu đen đều có cả”. Thực ra hoa văn ngựa vằn cũng rất đáng yêu, không biết cậu chủ có thích không nhỉ. Lần sau khi đi siêu thị với tổng quản bảo mẫu, tiện thể mua một cái cho cậu chủ về mặc thử coi sao!

“Tiểu Tiền, cô đưa cái quần lót của cậu chủ qua đây chút, mở ra cho tôi xem…”.

“Hừm? Ông muốn xem cái gì?”.

“Xem số đo của cậu chủ là bao nhiêu?”.

“…”. Cô im lặng giơ thứ trong tay lên.

Tổng quản bảo mẫu thở hắt ra, “Cậu chủ à, quả nhiên cậu đã biến thành người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh rồi!”.

“… Hai người cút ra ngoài hết cho tôi!”. Cậu chủ không thể nhẫn nại được nữa, giận dữ hét lên, ngay sau đó…

“Rầm”.

Sau tiếng sập cửa, một già một trẻ ngồi