Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cấp trên là tỷ tỷ của tôi

Cấp trên là tỷ tỷ của tôi

Tác giả: Bằng Y Úy Ngã

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323032

Bình chọn: 10.00/10/303 lượt.

hâm tình đó, cũng không dành cho nàng. Mà cho Hạ Linh Tích.

“Alô, giúp tôi đặt một vé máy bay về Mỹ. Đúng vậy, nhanh nhất có thể.”

Thương Ngữ Du cầm lấy di động đặt vé máy bay. Có lẽ, nàng nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt để tránh phải thấy cảnh mình đau lòng.

Lấy ra chìa khóa xe. Vừa mới định bước đi lại nghe được phía sau truyền đến một câu.

“Anh chờ em.”

Vẫn trộm quan sát Thương Ngữ Du. Quân Việt thấy nàng nhìn Lâm Diệc Thu và Hạ Linh Tích một lát rồi ảm đạm rời đi, vì thế cũng trộm đi theo ra ngoài. Nhìn thấy người kia nhìn lên không trung lộ ra vẻ cô đơn. Hắn rất đau lòng, lại không biết mở miệng như thế nào.

Thẳng đến khi Thương Ngữ Du muốn rời đi, rốt cục nhịn không được liền mở miệng nói ra câu mà nhiều năm qua vẫn đều lặp lại nhiều lần trong lòng.

Xoay người nhìn người ở đằng sau mình. Thương Ngữ Du cười cười, không nói gì, rời đi.

Có một số việc, không cần nói ra thì tốt hơn.

*******

“Tích, đêm nay chúng ta…”

Từ miệng Quân Việt biết được Thương Ngữ Du đã buông tay, cũng từ ánh mắt hắn nhìn thấy hy vọng cùng chờ đợi. Lâm Diệc Thu thực hưng phấn.

Vì thế, vũ hội chấm dứt, ngồi ở trên xe nhìn mỹ nữ xinh đẹp bên cạnh. Lâm Diệc Thu bắt đầu ngo ngoe đuôi sắc lang muốn đòi hỏi phúc lợi.

Tên ngốc này…

Hạ Linh Tích chuyên chú lái xe không nói gì. Trong lòng lại cười trộm thầm mắng tiểu quỷ còn đang mong chờ câu trả lời kia.

Đêm nay, nàng cũng rất muốn.

[Chắc lược dịch vài ngàn chữ để cho trí tưởng tượng của chúng ta bay cao :”> Đêm nay Lâm Diệc Thu dự là sung sức =))) Không sao, mai nghỉ làm tiếp =)))'>

******

“Công ty tổ chức đi leo núi? Không phải chứ.”

Lâm Diệc Thu có chút quẫn bách, nhìn chằm chằm Hạ Linh Tích.

Có lầm không, thân thể yếu đuối của nàng sao có thể chịu nổi.

“Thu, em đã lâu không vận động. Dù sao chỉ là nhàn nhã leo núi thôi, cùng nhau đi cho vui…”

Ôm lấy cánh tay Lâm Diệc Thu làm nũng. Hạ Linh Tích phải làm cho Lâm Diệc Thu cùng mình đi leo núi.

Phải biết rằng trên núi có một ngôi chùa rất linh, nàng muốn cùng Thu đi đến đó.

Thu, nhân duyên của chúng ta, tôi muốn nó kéo dàitrọn đời trọn kiếp.

Hoàn toàn bức lực trước bộ dạng làm nũng của Hạ Linh Tích. Lâm Diệc Thu không thể từ chối liền gật đầu, trong lòng bắt đầu vì chính mình mà cầu nguyện.

Hy vọng mình sẽ không bị mất mặt…

Ngày dã ngoại, tất cả mọi người bình thường hay mặc tây trang hôm nay đều mặc đồng phục thể thao tụ tập ở cửa công ty, ngồi tám về ngôi chùa mà công ty tổ chức đi thăm.

“Nghe nói ngôi chùa kia rất linh nha.”

“Đúng rồi, tôi đi cũng vì cầu tình duyên mà”

“…..”

Lên xe, Lâm Diệc Thu dựa vào bả vai Hạ Linh Tích nhắm mắt lại dưỡng thần. Thể chất của nàng thật sự chịu không nổi loại vận động này. Nhắm mắt lại nhưng không ngủ, ngược lại nghe được mấy nhân viên quản lý ngồi sau lưng nói chuyện phiếm.

Trộm nhìn về phía Hạ Linh Tích. Lâm Diệc Thu bỗng nhiên hiểu được nàng ta vì cái gì kiên trì bắt mình phải cùng đi.

Tích, em thiếu chút nữa là quên mất. Chị luôn không muốn làm em mệt mỏi, làm sao có thể vô duyên vô cớ bắt em đi leo núi.

Khóe miệng gợi lên một nụ cười ấm áp. Lâm Diệc Thu trộm nắm chặt tay Hạ Linh Tích, lại tiếp tục nhắm mắt.

Nhìn thấy tiểu quỷ như vậy, Hạ Linh Tích cũng chặt chẽ nắm tay nàng.

“… Không có ai có thể cướp em đi. Em là thiên sứ của tôi. Chỉ mình tôi… Không có ai có thể thay thế em trong lòng tôi. Có được một thiên sứ như em. Tôi không còn nguyện vọng nào khác… Nếu em không xuất hiện. Tôi nhất định còn đang ngủ say. Còn đang tuyệt vọng. Cuộc đời chỉ là đêm tối…”

Trong đầu Hạ Linh Tích truyền đến tiếng hát của Lâm Diệc Thu. Đó là đêm giáng sinh hạnh phúc nhất trong đời nàng.

Thu, tôi là thiên sứ của riêng mình em. Còn em, em là động lực duy nhất để tôi tiếp tục cố gắng.

“Ngạch, Tích, thật sự phải đi sao?”

Tới chân núi, mọi người bắt đầu nghe hướng dẫn viên giới thiệu. Mà Lâm Diệc Thu khi nhìn thấy đỉnh núi cao ngất trời, trong lòng có chút run sợ kéo kéo tay áo Hạ Linh Tích.

Nhìn kìa, nhìn kìa, cao như vậy, chắc mạng cũng không còn.

Lúc học trung học, dù trường tổ chức đi leo núi, ngọn núi kia chỉ bằng nửa núi này. Vậy mà nàng mới đi một nửa liền chịu không nổi, nhưng lại không thể bỏ cuộc giữa chừng, đành phải đi theo đại đội tiếp tục leo. Đến đỉnh núi thiếu chút nữa là gặp ông bà tổ tiên.

Nhiều năm qua, Lâm Diệc Thu cho tới bây giờ vẫn không dám leo núi.

“Đương nhiên.”

Lôi kéo tay Lâm Diệc Thu hướng về phía chân núi. Trong lòng Hạ Linh Tích bỗng nhiên cũng có chút do dự. Dù sao bộ dạng Lâm Diệc Thu chạy xong năm vòng sân trong giờ thể dục rồi ngồi thở hổn hển cũng làm cho nàng đau lòng và sợ hãi thật lâu.

Nhưng… Nàng thật sự muốn cùng tiểu quỷ đi ngôi chùa kia để cầu phúc a.

Âm thầm thở dài trong lòng. Lâm Diệc Thu rất mẫn cảm nên có thể cảm thấy được Hạ Linh Tích đang do dự. Nắm chặt lấy bàn tay kia, không nói gì nữa, tiến lên phía trước.

Tích, chỉ cần chị muốn, vô luận là làm gì, em đều cùng chị làm.

Về phần những người khác trong công ty, nghe hướng dẫn viên giới thiệu xong đã có người lựa chọn buông tay ngồi trên xe lên theo đường khác. Rốt cuộ