Cấp trên là tỷ tỷ của tôi

Cấp trên là tỷ tỷ của tôi

Tác giả: Bằng Y Úy Ngã

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323042

Bình chọn: 7.5.00/10/304 lượt.

hấn đến run rẩy như vậy, Lâm Diệc Thu thật sự là hết chỗ nói rồi. Ánh mắt dời về phía Hạ Linh Tích đang mỉm cười khiêu khích. Lâm Diệc Thu âm thầm hạ quyết tâm trở về nhất định phải hảo hảo “Yêu thương” nữ nhân bán nước này, thật là lâu rồi chưa dạy dỗ đàng hoàng mà.

Trước ánh mắt mong chờ của mọi người. Lâm Diệc Thu có chút bất đắc dĩ cúi đầu nhìn lại tây trang trên người, lại nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của người dẫn chương trình. Thở dài, tiếp nhận micro.

Ở loại trường hợp này, bắt buộc phải hát thôi a…

Rốt cuộc là tên hỗn đản nào đề nghị!!!

Tay trái vẫn có thói quen đút vào túi, tay phải cầm micro.

Lâm Diệc Thu nhìn thấy phía trước sân khấu có nhiều người như vậy, bỗng nhiên cảm thấy có chút không biết làm sao.

Được rồi, đây là chướng ngại tâm lý từ nhiều năm trước, vẫn còn lưu lại một ít di chứng trong đầu nàng.

Trước khi gặp được Hạ Linh Tích, nàng có chướng ngại tâm lý nghiêm trọng. Không có biện pháp nào cùng người xa lạ nói chuyện, cũng không có biện pháp ở trước mặt công chúng thuyết trình.

Thậm chí, có thể nói nàng là một người cô độc.

Sau khi gặp Hạ Linh Tích, bất tri bất giác nàng bắt đầu vượt qua chướng ngại tâm lý này. Lúc vào công ty làm đã có thể ở trước mặt nhiều người thuyết trình, thậm chí khi đối mặt với đối thủ của công ty cũng có thể thực trấn định. Nhưng thực làm cho nàng buồn bực chính là mấy vụ ca hát linh tinh lại như trước không thể làm được ở nơi công cộng.

Lặng lẽ nắm tay trong túi, cảm giác được bởi vì mình quá khẩn trương mà lòng bàn tay có chút mồ hôi. Lâm Diệc Thu hít sâu một hơi, nhìn xuống dưới thấy Hạ Linh Tích tựa tiếu phi tiếu, nàng lặng lẽ nhắm mắt lại dưỡng tâm. Sau đó mở mắt ra, áp chế khẩn trương, mở miệng hát theo âm nhạc.

” Tôi sẽ không trách em giấu diếm tôi. Thiên sứ ở nhân gian đều phải giấu đôi cánh. Mọi người ngu xuẩn lỗ mãng còn em lại đơn thuần thiện lương. Vì sao tôi có thể khiến em bi thương? Bàn tay nhỏ của em thật ấm áp, giúp tôi xua tan nỗi bất an mỗi khi đêm xuống. Không dám nhìn vào ánh mắt của em lúc ấy. Tôi sợ rằng mình sẽ trầm mê…”

Giọng hát có chút run rẩy, tay trái gắt gao nắm thành quyền. Lâm Diệc Thu lúc mới hát còn có vẻ sợ hãi cứng nhắc, nhưng nhìn thấy Hạ Linh Tích đang ở dưới cổ vũ mình, đáy lòng bỗng nhiên ấm áp.

Tích, chị biết nhiều năm qua em vẫn không thể hoàn toàn vượt qua chướng ngại tâm lý phải không? Cho nên mới muốn em ca hát.

“Không có ai có thể cướp em đi. Em là thiên sứ của tôi. Chỉ mình tôi…”

Tâm dần dần bình tĩnh lại, Lâm Diệc Thu chậm rãi thả lòng mình vào bài hát. Lại nhớ tới buổi chiều hôm đó, Hạ Linh Tích đứng ở trước cửa trường học, không đi vào, chỉ ở từ xa nhìn Lâm Diệc Thu diễn thuyết. Không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại tràn đầy ấm áp và cổ vũ như hiện tại.

“Không có ai có thể thay thế em trong lòng tôi. Có được một thiên sứ như em. Tôi không còn nguyện vọng nào khác…”

Giọng của Lâm Diệc Thu vốn rất hay. Huống chi, hiện tại đang nhập tâm để hát.

Hạ Linh Tích ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt ấm áp kia đang ôn nhu nhìn mình. Khóe miệng lộ ra một nụ cười động lòng người.

Tiểu quỷ ngốc. Nhiều năm như vậy, kỳ thật em một chút cũng không thay đổi.

“Nếu em không xuất hiện. Tôi nhất định còn đang ngủ say. Còn đang tuyệt vọng. Cuộc đời chỉ là đêm tối…”

*****

Sáu năm trước, Lâm Diệc Thu được Hạ Linh Tích cổ vũ nên đã đi báo danh tham gia cuộc thi trong trường đại học. Nhưng sau đó lại muốn lâm trận chạy trốn. Chính nhờ Hạ Linh Tích mỗi ngày đều bắt nàng sửa sang lại tư liệu để chuẩn bị diễn giảng, cũng là Hạ Linh Tích mỗi ngày bắt nàng luyện tập thuyết trình và sửa lỗi sai.

Thời điểm bắt đầu cuộc thi, Lâm Diệc Thu lại tiếp tục muốn bỏ cuộc, trốn vào một góc trong hội trường, ôm đầu. Là Hạ Linh Tích, rõ ràng Lâm Diệc Thu đã trốn kĩ, nhưng Hạ Linh Tích vẫn tìm được nàng. Nói nàng phải tin tưởng bản thân, phải dũng cảm đối mặt với chướng ngại tâm lý. Và Lâm Diệc Thu thật sự đã làm được…

Tôi luôn luôn tin em….

******

“Không có ai có thể cướp em đi. Em là thiên sứ của tôi. Chỉ mình tôi… Không có ai có thể thay thế em trong lòng tôi. Có được một thiên sứ như em. Tôi không còn nguyện vọng nào khác…”

Không có cố kị, hai ánh mắt thâm tình nhìn nhau trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người trong hội trường…

PS: Ăn đường cũng không ngọt bằng đọc truyện :”> Không ngờ Thu sắc lang lại có 1 quá khứ nhát gan như vậy, nhờ có sự giúp đỡ nhiệt tình của Tích tỷ mà chế đã trở nên dư thừa tinh lực, mặt dày đòi hỏi, xấu xa như ngày nay =)))) Thôi cũng là do ăn ở của Tích tỷ =)))) Edit mấy chương này thực sự rất thoải mái, hi vọng các bạn cũng thoải mái khi đọc ^0^ Sắp đi đến cuối đường rồi nha :”>

CHƯƠNG 28.1 LEO NÚI CẦU MAY

Mà ở trước của hội trường, một bóng dáng xinh đẹp ảm đạm lại rời đi. Nhưng chỉ có một người chú ý tới nàng.

Thương Ngữ Du nhìn lên không trung, bỗng nhiên cảm thấy được từ trước tới giờ thật sự chính mình đang ảo tưởng. Diệc Thu đều nói rõ ràng là nàng ta không thương mình, nhưng mình lại không tin.

Ánh mắt thâm tình của Lâm Diệc Thu vừa nãy, nàng cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua.

Mà ánh mắt t


Ring ring