Insane
Cấp trên là tỷ tỷ của tôi

Cấp trên là tỷ tỷ của tôi

Tác giả: Bằng Y Úy Ngã

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322914

Bình chọn: 8.5.00/10/291 lượt.

nàng đang cúi đầu dùng thìa khuấy ly cà phê.Thu…Nhìn thấy cà phê trong ly nổi lên gợn sóng, trong lòng Hạ Linh Tích thủy chung không thể bình tĩnh nổi.Thương Ngữ Du ở trong lòng em thật sự không giống với mọi người sao. Từ trước vô luận là ai tặng em đồ gì, chỉ cần là mang theo tình cảm mà tặng, em nhất định sẽ ném xuống hoặc từ chối thẳng thừng. Nhưng hôm nay…Hoa hồng rõ ràng là ám chỉ về tình yêu, vì sao em lại nhận.Nước mắt không ngăn được từ khóe mắt chảy xuống, rơi vào ly cà phê, làm cho gợn sóng càng thêm kịch liệt.Nhìn thấy mỹ nhân trong lòng mình rơi lệ. Hoàng Tân Tịnh càng thêm đau lòng, nâng tay cầm lấy tay của nàng, muốn nói cái gì đó.Sau đó, thực cẩu huyết, hai người đang ngồi ở quán cà phê hẻo lánh vậy mà cũng bị một người chỉ đi một đường duy nhất chạy đến tìm thấy ~ Lâm Diệc Thu. (Trên người Tích tỷ gắn ra đa =)) )PS: Mắc mệt mấy chế thừa nước đục thả câu =))) Hoàng lây qua bệnh sinh dục, chắc mấy bạn vẫn còn nhớ bạn bánh bèo này =)) Lợi dụng lúc con người ta đang buồn mà lợi dụng đụng tay đụng chân :( Hẳn là chế Thu phải trừng phạt Tích tỷ cho nhớ đời, dám cho bánh bèo đụng vào =)))))))))Tào lao nãy giờ mà quên mất mục đích chính mình tới trái đất ngày hôm nay là chúc mấy bạn năm mới vui vẻ, cả năm không bị nổi ghẻ :”> Hihi và nhớ năm nay cũng ủng hộ mình nữa nha :”>

CHƯƠNG 23 CÁI TÁT

Ta khinh!

Tìm Hạ Linh Tích đến mức người đầy mồ hôi. Lâm Diệc Thu ở cửa ra vào nhìn thấy một màn này cơn giận liền xông thẳng lên não. Tông thẳng cửa chính quán cà phê, trực tiếp vọt vào.

” Lâm trợ lí?”

Đi vào quán, Lâm Diệc Thu cố gắng áp lửa giận trong lòng đi đến bàn của hai người kia. Hạ Linh Tích như trước vẫn chìm trong bi thương, không chú ý tới hành động nắm tay của Hoàng Tân Tịnh, cũng không chú ý tới vẻ mặt giả bình tĩnh của Lâm Diệc Thu. Mà Hoàng Tân Tịnh vẫn nắm tay mỹ nhân trong tâm trạng vui vẻ. Ngẩng đầu lại nhìn thấy Lâm Diệc Thu hai tay đút vào túi đi về hướng bọn họ, rõ ràng là vẻ mặt nàng thực bình tĩnh nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy sợ hãi.

Vẫn đang chìm trong thương tâm, khi nghe được thanh âm của Hoàng Tân Tịnh ‘Lâm trợ lí’, Hạ Linh Tích rốt cục phục hồi lại tinh thần. Nhìn thấy tay mình bị Hoàng Tân Tịnh cầm liền vô cùng kinh hách, vội vàng giật tay trở về, ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Lâm Diệc Thu.

Em vẫn bình tĩnh? Trong lòng Hạ Linh Tích lại đau lòng.

Nguyên lai em đã không cần tôi sao? Nguyên lai không để ý tôi cùng Hoàng Tân Tịnh thân mật, đã không tức giận nữa, phải không?

” Hạ tổng, công ty có chút việc cần ngài trở về xử lý.”

Có chút tức giận Hạ Linh Tích lúc nãy không tránh tay Hoàng Tân Tịnh. Lâm Diệc Thu thực cung kính nhìn nàng, lửa giận trong lòng ngày càng tăng.

Tích, em hiểu được chị vì cái gì không thích em cùng Thương Ngữ Du tiếp cận thân mật, nhưng chị vì sao phải cố ý đả kích em như vậy?

” Chuyện công ty tối nay tôi sẽ xử lý.”

Hạ Linh Tích rốt cục bùng nổ, khí chất lạnh lùng liền xuất hiện. Đóng băng Hoàng Tân Tịnh, cũng làm đóng băng hội nhiều chuyện trong quán cà phê đang trộm xem mỹ nữ.

Lâm Diệc Thu, đại hỗn đản, có Thương Ngữ Du rồi liền đối với tôi như vậy.

Nhìn thấy Hạ Linh Tích cư nhiên lại đối với mình bằng loại thái độ này, Lâm Diệc Thu cũng trở nên lạnh lùng.

Hai người yêu thương nhau sâu đậm lại ở quán cà phê lạnh lùng đối diện, ai cũng không chịu lui bước.

Nhưng không đến mười giây sau, Lâm Diệc Thu liền buông vũ khí đầu hàng.

Không phải bởi vì ánh mắt của Hạ Linh Tích quá mạnh mẻ, mà là bởi vì…

Hạ Linh Tích rõ ràng đã khóc đến mức sưng đỏ đôi mắt.

Thở dài, Lâm Diệc Thu bỗng nhiên cảm thấy được mình thực không phải con người. Rõ ràng chính là mình làm sai, chính mình làm cho Hạ Linh Tích thương tâm, như thế nào còn có thể đối xử với nàng như vậy.

” Về công ty được không, thật sự rất khẩn cấp.”

Hạ thân mình xuống nhìn Hạ Linh Tích đang ngồi ở trên ghế, Lâm Diệc Thu ôn nhu nói.

“……”

Hạ Linh Tích như trước lạnh lùng nhìn Lâm Diệc Thu. Sau đó đứng lên, không nhìn Hoàng Tân Tịnh, cũng không nhìn Lâm Diệc Thu, mà tự mình đi ra quán cà phê.

Lâm Diệc Thu đứng lên liếc Hoàng Tân Tịnh nãy giờ vẫn lẳng lặng không hiểu chuyện gì đã xảy ra một cái. Xoay người đuổi theo Hạ Linh Tích, lôi kéo nàng lên xe taxi.

“Bác tài, tòa nhà Thịnh Thế.”

Nắm lấy bàn tay Hạ Linh Tích đang giãy dụa, Lâm Diệc Thu nói với tài xế lái xe.

” Không phải nói công ty có việc sao?”

Dừng lại hành động giãy dụa vô dụng, Hạ Linh Tích tức giận trừng mắt nhìn người kia gắt gao nắm tay mình.

Không phải em không cần tôi sao? Vậy còn quấn quít lấy lòng tôi làm cái gì?

” Lừa chị thôi.”

Dùng ngữ khí đương nhiên phải làm vậy chị mới theo em về, Lâm Diệc Thu bĩu môi.

“Em!”

Hạ Linh Tích cảm thấy được mình có lẽ phải bóp chết tên tiểu quỷ trước mặt, người kia như thế nào là có thể vô sỉ lừa gạt mình như vậy.

Bắt đầu kịch liệt giãy dụa muốn tránh thoát khỏi cánh tay Lâm Diệc Thu. Hạ Linh Tích lại không nghĩ rằng tên tiểu gia hỏa kia cư nhiên đắc ý lợi dụng hành động đó tiến tới gần mình hơn, ôm chặt lấy nàng, tay còn không thành thật ở trên mặt nàng sờ mó.