XtGem Forum catalog
Cặp Đôi Trời Định

Cặp Đôi Trời Định

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324000

Bình chọn: 8.00/10/400 lượt.

à mờ ám… là dấu vết do tối hôm qua nàng gặm gặm hắn mà ra.

Đêm động phòng hoa chúc đã biến thành một màn hỗn chiến, hắn lao động vất vả cực nhọc đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, thế nên tới giờ vẫn còn bất tỉnh nhân sự.

Tình yêu với chồng đang tràn ngập trong lòng Tân Mi, nàng xoay người lại chu mỏ ra, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái, hắn hơi nhúc nhích, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn nàng một cái, sau đó lại xoay người qua tiếp tục giấc mộng.

Thỉnh thoảng, ngủ nướng cũng là một thói quen không tệ chút nào.

Nàng khẽ khàng đưa tay đẩy cửa ra, buổi sáng sớm sương mù tràn ngập hoàng lăng, mang theo chút cảm giác lành lạnh mà chỉ vào mùa thu mới có. Nàng vừa mới nhấc chân lên, chợt cảm thấy bàn chân đã đá trúng một thứ gì đó… đó là một đống ống trúc vẫn còn rất tươi, phía trên còn được buộc dây đỏ, ống trúc trên cùng được thắt nơ đỏ rất đẹp.

Tân Mi cầm cái trên cùng lên, mở phần trên của cái ống trúc ra, bên trong là một vắt xôi tím có hình hoa sen được xếp ngay ngắn, trên nắm xôi còn được trang trí một quả táo đỏ, nắm xôi được chế tác vô cùng đẹp đẽ.

… Là ai đã đưa tới nắm xôi tím này? Hình như nó vừa mới được đưa tới đây thôi, nắm xôi vẫn còn rất ấm.

Tân Mi đóng ống trúc lại, mang theo đống ống trúc đến nhà bếp, nàng bắt đầu nhóm lửa nấu cơm một cách rất thuần thục, đây là việc mà một cô con dâu mới về nhà chồng nên làm, rửa tay hầm canh thôi (*).

* Đây là một câu có xuất xứ từ bài: Tân Giá Nương (Cô dâu mới) của Vương Kiến.

Tam nhật nhập trù hạ

Tẩy thủ tác canh thang

Vị âm cô thực tính

Tiên khiển tiểu cô thường

Tạm chỉnh:

Cô dâu về ở ba ngày

Rửa tay xuống bếp, dọn bày hầm canh

Mẹ chồng khẩu vị chưa rành

Nhờ em chồng nếm, thử canh cho vừa.

Trong chậu nước đang ngâm mấy miếng tiết vịt còn rất tươi, tốt lắm, vậy làm canh tiết vịt đi.

Nồi canh đã bắt đầu sôi lục bục, mùi hương nồng đậm tỏa ra bốn phía, Đào Quả Quả dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng bước vào nhà bếp, thì thà thì thào: “Thơm quá nha, Tư Lan đại ca … huynh đang nấu gì vậy?”

Đào Quả Quả ngẩng đầu trông thấy Tân Mi, đầu tiên y sửng sốt, sau đó liền xoay người lại bỏ chạy thật nhanh, y chạy được nửa đường mới dừng lại, giống như rốt cục cũng nhớ ra Tân Mi vừa được gả đến đây ngày hôm qua, từ giờ nàng đã chính thức là người của Tướng quân.

“Cô, cô, cô… Mới sáng sớm cô vào nhà bếp để làm gì?!”

Đào Quả Quả núp ở sau cánh cửa chỉa ngón tay ra chỉ thẳng vào Tân Mi, y thấy nàng vừa cười tít mắt vừa thêm gia vị vào nồi canh tiết vịt, y căng thẳng đến mức tóc muốn dựng ngược hết lên.

“Cô không được làm hỗn loạn nhà bếp đó! Lỡ như cô đốt luôn nhà bếp thì phải làm sao?”

Tân Mi múc một chén canh hầm ra đưa cho y: “Ngươi nếm thử xem mùi vị thế nào.”

“Ta không ăn!” Đào Quả Quả ra sức lắc đầu, loại phụ nữ này không thể tin tưởng được, thứ nấu ra chắc chắn còn khó ăn hơn cả cám heo, y không muốn miệng mình phải chịu uất ức.

“Có sao đâu, ngươi chỉ nếm thử thôi mà.”

Tân Mi đưa tay ra chụp lấy hai cái cánh xù lông của y, bịt chặt mũi của Đào Quả Quả rồi tống một chén nhỏ nước canh vào miệng y: “Mùi vị có ngon không?”

Đào Quả Quả ho sặc sụa đến mức muốn ngất đi, y khóc nấc lên một tiếng, quay đầu ôm mặt bỏ chạy, cuống cuồng chạy thẳng ra ngoài được vài bước, hình như lại nhớ ra cái gì đó, y lấy từ trong ngực áo ra một cái ống trúc còn tươi giống y hệt những ống trúc kia, với vẻ mặt đau khổ ném nó cho nàng: “Cho cô đó!”

Gì? Lại là một cái ống trúc được cột dây đỏ, nàng mở ra xem, bên trong vẫn là nắm xôi tím, cái này được làm cũng không khéo léo lắm, vẫn còn để lại những dấu tay nhem nhuốc ở phía trên.

Tân Mi cầm lấy nắm xôi tím suy tư, chốc lát sau Tư Lan lại bước vào, y thấy nàng đã bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, sắc mặt không khỏi thay đổi kịch liệt, Tư Lan chạy vội tới mở nồi canh ra… hoàn hảo, vô cùng hoàn hảo, thức ăn bên trong vừa không bị khét lại vừa không giống cám heo, canh tiết vịt chỉ vừa chín tới, chắc là đã dùng nước hầm vịt làm nước dùng, ngoài ra còn bỏ thêm hạnh nhân, hương thơm nồng cả mũi.

Đám yêu quái từ lớn đến nhỏ sống trong Hoàng lăng này, thật ra ngày thường không cần ăn uống gì cả, thỉnh thoảng bọn họ có ăn một món nào đó chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, chỉ có tướng quân một ngày phải ăn ba bữa cơm là chuyện không thể thiếu, những chuyện lặt vặt, linh tinh như nấu cơm vẫn thường do Tư Lan lo liệu, từ trước tới giờ y chưa bao giờ yên tâm mà giao việc này cho bất kỳ ai khác.

Giây phút Tư Lan nhìn thấy nồi canh tiết vịt này, ngay lập tức y biết rằng tài nấu ăn của Tân Mi còn cao siêu hơn cả mình, tâm trạng y bỗng chốc trở nên thật phức tạp.

… Thể xác của Tướng quân đã là của cô ta cả rồi, sau này ngay cả nấu ăn cho tướng quân y cũng không được làm được ư?

Chỉ mới ngày đầu tiên Lục Thiên Kiều thành hôn mà Tư Lan bỗng cảm thấy mình thật cô đơn lạnh lẽo.

“Phu … cái đó… phu…” Y lưỡng lự mà cố gọi vài lần, hai chữ phu nhân này bảo y nói với Tân Mi, y quả thật không thể nặn ra khỏi miệng, đành dứt khoát bỏ qua: “Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

Dứt lời, y đưa cho nàng một ống trúc rất đẹp, bên trong ống trú