
hương 32
Chương 33: Thề ước một đời (II)
Edit: Ong MD
Beta: Vô Phương
Trở lại Tân Tà Trang chưa được mấy ngày thì Tư Lan tới, còn mang theo ba bộ áo cưới kiểu dáng khác nhau, nghe nói là do Lục Thiên Kiều tự tay chọn lựa.
Tân Mi nhìn ba bộ áo cưới với cái mũ phượng giống y chang cái bồn cầu mà mặt đần ra đến nửa ngày, quay đầu lại nhìn Tư Lan thấy mặt y vẫn tỉnh bơ, không chút thay đổi. Quay sang ngó Tân Hùng, thì thấy cha nàng mở to hai mắt sáng lấp lánh, nàng nghĩ rằng dù Lục Thiên Kiều có mang mấy cái bồn cầu tới thật thì cha nàng nhất định cũng vui sướng đến phát khóc lên.
“Ngươi chắc chắn … Ta phải mang cái này trong ngày cưới?”
Nàng muốn nói đến cái bồn cầu kia … Không đúng, chính xác là cái mũ phượng kia, đành ngửa đầu lên khẽ bóp trán, che kín cả nửa gương mặt.
Tư Lan khẽ ho một tiếng: “Tướng quân nói, áo cưới của bộ tộc Chiến quỷ mang phong cách như vậy đó.”
… Cô dâu của bộ tộc Chiến quỷ thực đáng thương, ai nấy cũng phải đội bồn cầu lên đầu để cưới chồng.
“Tướng quân còn dặn dò, trong vòng nửa tháng tới ngài ấy sẽ thu phục nông binh ở vùng phụ cận quan ải Gia Bình, không có thời gian chăm sóc cô, cho nên giao nhiệm vụ gian khổ này cho ta. Nên nửa tháng này cô hãy ngoan ngoan ở trong Tân Tà Trang, không cho phép đi đâu cả.”
Nhắc tới mới thấy, nhiệm vụ này quả thật là vô cùng gian khổ… Tư Lan xoa xoa cái trán đang giật tưng tưng của mình.
Nhưng thật ngoài dự đoán, Tân Mi lại rất biết điều chỉ gật gật đầu, không hề có bất kỳ ý đồ phản đối nào cả, cục nghẹn chặn ngang cổ Tư Lan cuối cùng cũng được nhả ra, giải tỏa hết.
“Đúng rồi, Tư Lan.” Tân Mi tháo cái mũ phượng xuống, có ý tốt quay đầu lại nhìn y, “Đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, ngươi đã tới đây thì ta đưa ngươi đi thành Lục Thủy tìm vị đại phu kia nhé? Ông ấy có bàn tay châm cứu rất cao siêu, chuyên trị mặt than, rút gân, trúng gió.”
… Tư Lan lại nghẹn suýt chết, cục nghẹn kia quả nhiên là y đã nhả ra quá sớm mà.
***
Thời gian nửa tháng, đối với Tân Mi mà nói thì chỉ trong nháy mắt, nhưng đối với Tư Lan thì còn dài hơn cả ba kiếp.
Tin chiến thắng ở quan ải Gia Bình nhanh chóng truyền về, tuy rằng lão tướng quân Bạch Tông Anh đã cáo lão hồi hương, nhưng Phiêu Kỵ tướng quân mới phụng chỉ tới không hề kém cỏi, dễ dàng tiêu diệt mấy đại tướng thuộc hạ của Võ Sảng, từ thế như chẻ tre lúc mới bắt đầu khởi nghĩa cho tới nay, cuối cùng Võ Sảng cũng lãnh giáo được cảnh núi càng cao thì sụp càng đau, rơi vào bước đường cùng rốt cục phải lui quân khỏi quan ải Gia Bình, rút ra khỏi biên giới Quỳnh quốc, chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dám xâm phạm.
Tim rồng Vinh Chính đế cực kỳ phấn khởi, ban thưởng vàng bạc giống như thác đổ không hề tiếc tay, còn ban thánh chỉ cho xây dựng rầm rộ một tòa Phiêu Kỵ tướng quân phủ ở kinh thành, cõi lòng tràn đầy ngóng trông và chờ đợi tướng quân về triều.
Nhưng mong ước này của hoàng đế hiển nhiên là lại thất bại lần nữa, Lục Thiên Kiều viết tấu sớ dâng lên yêu cầu được nghỉ ngơi nửa năm, chẳng thèm chờ hồi âm mà thu dọn trở về hoàng lăng ngay tối hôm đó.
Việc quan trọng và gấp rút nhất của hắn bây giờ là cưới vợ, không rảnh về kinh thành.
Hôm nay là ngày 18 tháng 9, nghe nói là ngày hoàng đạo tốt nhất, không còn ngày nào có thể tốt hơn nữa.
Tân Mi đội cái mũ phượng y chang cái bồn cầu lên đầu, trên người mặc chiếc áo cưới kết bằng lông của một trăm loài chim bện vào chất liệu vải lỗ chỗ như bao tải, trước mắt bao người, nàng mặc bộ y phục này thực sự là không thể nào giữ được dũng khí thường ngày, đành phải dùng tay áo che khuất mặt mình, bước lên xe hoa một lần nữa. Khác với lần trước, lần này, Lục Thiên Kiều tới tận nơi, cưỡi trên Liệt Vân Hoa toàn thân đỏ rực như lửa, mặc áo cưới cũng lỗ chỗ hệt như bao tải, tuy nhiên vẫn không hề làm giảm bớt chút phong độ ngọc thụ lâm phong, khí phách hiên ngang nào của hắn.
Thành Lục Thủy lại một lần nữa sôi trào như núi lửa phun, nghe nói Tân Tà Trang có cô tiểu thư mang mệnh khắc chồng vừa gả đi không tới mấy tháng đã khắc chết chồng trước, nhưng lại nhanh chóng vung tiền như rác tìm được người thay thế, lại còn là một anh chàng đẹp trai, phi phàm như vậy.
Nhìn khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn nhưng lúc nào cười tươi như nở hoa, chả khác địa chủ được mùa là bao của Tân Hùng, những gia đình có con gái chưa được gả đi ở xung quanh vừa ôm hận vừa ghen tỵ, vung thẳng tay trên bàn tiệc, ăn hùng hục uống ừng ực, mãi cho đến khi nhà bếp không còn mang đồ ăn ra nữa mới giải hết oán hận, ôm bụng no kềnh ra về.
Nhìn thấy đoàn đón dâu chuẩn bị xuất phát, Tân Hùng vội vàng chạy đến xe hoa vén rèm lên hỏi: “Tiểu Mi, mấy cuốn sách cha đưa cho con đã xem hết chưa?”
Tân Mi đang cầm cái mũ phượng vốn phải được đội trên đầu chơi đùa lộn vòng trong tay, chợt nghe những lời này thì chiếc mũ phượng rơi thẳng xuống đất.
Mấy cuốn sách đó … Nàng mới xem mỗi cuốn Lan Xạ Kiều Nhụy Tập, mấy cuốn còn lại nàng dự định khi có thời gian rảnh rỗi sẽ đọc tiếp, ai biết được ngày đó Lục Thiên Kiều đưa nàng trở về Tân Tà Trang, không nói lời nào cướp đoạt sạch sẽ đi mất rồi.