Cặp đôi băng tuyết

Cặp đôi băng tuyết

Tác giả: K.G

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322793

Bình chọn: 9.00/10/279 lượt.

iết những thứ trên lại có phản ứng như thế.– Không sao đâu! Cậu nhất định sẽ đỗ. – Đó là lần đầu tiên, An nhờ bố can thiệp vì một người “bạn”Giữa thời tiết như thiêu đốt, có hai đứa trẻ nhìn nhau cười. Dưới ánh nắng gay gắt, cả hai dường như trong suốt. Từ đó nảy nở một tình bạn trong sáng không vụ lợi. Và hôm đó là sinh nhật lần thứ 11 của An.An tỉnh dậy. Một giấc mơ đẹp. An nhớ như in cái cảm giác khi gặp Dũng, tâm trạng của cô khi về khoe với bố mẹ và hình ảnh người mẹ dịu dàng mỉm cười vuốt ve tóc cô, người bố nhẹ nhàng ôm cô vào lòng cười sảng khoái. CHƯƠNG 14: ĐÁNH NHAU TRÊN SÂN THƯỢNG. (4)Hai vai run run, nước mắt An đã rơi lã chã trên mặt từ bao giờ. Những ngày tháng tươi đẹp, hạnh phúc đó đâu mất rồi? Giấc mơ đẹp thì sao chứ? Nó chỉ khơi dậy nỗi đau trong cô mà thôi.– Cộc! Cộc! Cộc! – Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên, kéo An về thực tại.Vội lau nước mắt, An cố giữ cho giọng không run lên:– Ai?– Cô chủ xuống dùng bữa!– Được rồi lát tôi xuống. – Rồi An chạy vào nhà vệ sinh, tạt nước lên mặt cho tỉnh táo và trở về với vẻ mặt băng giá thường ngày. CHƯƠNG 15: CẢNH CÁO?!An đến lớp, cô nghe mấy bà tám kháo nhau chuyện “Tiểu thư thần bí” học ở AQ. Lúc đó, An mới chột dạ. Người duy nhất trừ giáo viên biết cô là ai chính là Quân và cô quên mất một việc vô cùng quan trọng đó là cảnh cáo anh ta. An đang định đi tìm lớp Quân thì trống vang lên.Sao hôm nay tiết Địa với An đi qua thật chậm. Cô muốn ngủ cũng không ngủ nổi. Không chịu được cảm giác bứt rứt trong lòng, An xin cô giáo ra ngoài, đến thẳng phòng hiệu trưởng:– Hiệu trưởng! Em muốn hỏi.Hiệu trưởng hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ nghiêm nghị, ung dung:– Em nói đi.– Thầy biết Vũ Anh Quân chứ?– Tất nhiên!– Vậy anh ta học lớp nào?– 11a1.– Ồ! A1 sao? Được rồi! Em đi đây!Trước cửa lớp 11a1, một cô gái mang vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt bạc lạnh lẽo quét một lượt quanh lớp. Giáo viên ngừng giảng bài nuốt nước bọt cái “ực”. Cả lớp hướng mắt về phía cô gái mang vẻ đẹp người lai ấy và lập tức “Ồ” một tiếng khi nhận ra đó là cô gái gây bão dư luận vài ngày trước. Mai Anh cũng học ở đây. Hơi ngạc nhiên nhưng cô nhanh chóng nở nụ cười mỉm. Lúc An định nói thì một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên:– Ồ! Linh An! Em đến đây làm gì thế? Nhớ anh sao? – Giọng Quang ngạc nhiên pha lẫn đùa cợt.An không ngờ Quang cũng ở đây và cũng không ngờ rằng người cô quen lại toàn nhân tài. Quân đang chăm chú đọc sách – một cuốn sách không hề liên quan đến bài học nhưng khi nghe Quang ngồi cạnh nói vậy thì đôi môi xuất hiện nụ cười như có như không. Cậu ngẩng mặt lên nhìn An. Cô phớt lờ lời Quang, lạnh lùng nói:– Thưa cô, cho em mượn anh Quân một chút.Cô giáo liền gật cái “rụp” không chút do dự.– Xin phép cô! – Quân vừa nói vừa đứng dậy, đút tay túi quần, trên môi là nụ cười mỉm, ung dung ra khỏi lớp.Quang thấy hơi hụt hẫng. Lúc nãy, cậu thật sự muốn người An tìm là mình. Cậu luôn cho rằng cậu chỉ coi An như cô em gái có tính cách khá đặc biệt nhưng cảm giác này cho cậu thấy rằng An hơn một cô em gái.Trong một chốc Mai Anh bỗng ghét An. Cô không hiểu tại sao nữa. Có lẽ là lúc nhìn Quân cười khi ra khỏi lớp. Cô và Quân là thanh mai trúc mã. Sở thích, tính cách của Quân cô hiểu hơn ai hết. Cậu ghét xuống canteen, luôn lạnh lùng và số lần cậu cười trong một tuần là dưới con số 5. Vậy mà trong nửa tháng qua, chính xác hơn là sau sinh nhật của mình cậu gần như thay đổi. Nhất là khi gặp An. Điều đó làm cô thật sự khó chịu. Cô không hề ghét An. Thậm chí là rất quý nhưng nếu An cướp Quân từ cô thì cô không chắc sẽ còn từ “quý” đó nữa.Sân trường AQ được bao trùm bởi ánh nắng vàng ấm áp, có một nam một nữ người đi trước người đi sau giữa sân trường:– Đi theo tôi! – An nói.– Không! Theo tôi.An khựng lại cau mày:– Không thì thôi, tôi về lớp.– Được rồi! Đi trước đi! – An xuống nước. Điều cô cần nói quan trọng hơn việc đi theo ai.Quân mỉm cười, khuyên tai hình chim ưng bên tai trái lấp lánh ánh bạc.An ngạc nhiên khi Quân đưa cô đi trên con đường cực kì quen thuộc – đường đến khu rừng. Hai người đứng dưới gốc cây lần trước. Cái cây đang dần rụng lá. Những chiếc lá khô rơi nhẹ nhàng rồi chạm đất.– Giờ em muốn nói gì?Vẻ mặt ngạc nhiên lúc trước đã biến mất. An trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày:– Có phải anh là người đã tung tin tôi học ở đây không?– Không hề! – Ngừng một lát, Quân tiếp tục – Tôi chỉ nói là tiểu thư tập đoàn J.A.M học ở đây thôi.– Khác nhau sao?– Khác chứ! Họ không hề biết mặt vị tiểu thư đó. – Quân thản nhiên nói.– Sao anh lại làm thế? – An cố kìm nén cảm giác tức giận khi bị đùa cợt, lãnh đạm nói– Không biết! Có lẽ là để em chú ý đến tôi hơn. – Quân nhún vai.– Vì gì cũng được nhưng anh hãy giữ thân phận tôi làm bí mật.– Vì sao tôi phải làm thế? – Quân nở nụ cười gian xảo.– Được thôi! Giao kèo! Thế nào? – An biết cô đi vào tròng rồi và là cái tròng do tự cô tạo ra.Giờ thì Quân nở nụ cười đúng nghĩa. Rạng rỡ hơn bao giờ hết.– Ok! Tôi giữ bí mật cho em đổi lại em làm theo 5 yêu cầu của tôi.– Những việc tôi có thể làm được thôi.– Tôi không bao giờ đòi hỏi quá đáng.Xong rồi An


80s toys - Atari. I still have