
của người tộc Bạch ở thành Đại Lý, quanh thiên tỉnh vây ngườị Tộc trưởng người Lặc Mặc và vợ ông ta đang “gọi hồn phách” cho đứa con trai mười tuổị Đao Oa của họ. “Gọi hồn phách” là một phương pháp chữa bệnh rất phổ biến của dân tộc Bạch. Người chữa bệnh không phải thầy thuốc, mà là Trại bạ Trại ba là tiếng tộc Bạch, dịch ra tiếng Hán thì là “thầy phù thủy” hoặc “pháp sư”
Lúc đó, Đao Oa hôn mê bất tỉnh nằm trên một giường gỗ. Chị của Đao Oa là Tắc Vi mười tám tuổi đứng ở bên giường. Vợ chồng tộc trưởng và các thân hữu đều vây quanh Đao Oạ Trong tay Trại ba giơ cao một con gà trống màu đỏ, hai hàng người tộc Bạch đi theo bên cạnh, trong tay cũng đều ôm gà trống đỏ. Phía trước là một bức tường lớn ấy gọi là “Chiếu bích”, trại ba bắt đầu làm phép, giơ cao con gà trống đỏ lớn, mặt hướng về phương Đông, ông ta kêu to:
– Thần phương Đông ở đâỷ
Đám người tộc Bạch cũng giơ cao gà trống, mặt hướng về phương Đông, cao giọng trả lời:
– Có mặt! Có mặt! Có mặt!
Trại ba vội vỗ vào con gà trống trong tay, tiếng gà “cục tác” như trả lờị Đám người tộc Bạch đi theo cũng vội vỗ vào gà trống. Tiếng gà lảnh lốt nói nhau, quả là náo nhiệt. Trại ba giơ con gà trống về hướng Tây, kêu to:
– Thần phương Tây đâủ
– Có mặt! Có mặt! Có mặt! Đám người tộc Bạch trả lờị
Trại ba lại vỗ vào gà trống. Những người đi theo cũng làm như vậỵ Trại ba đi đến bên giường nhìn xem. Đao Oa vẫn hôn mê như cũ, không có chút khởi sắc nàọ Ông ta chạy về phía trước “đai chiếu bính” lại kêu lần thứ haị Tiếng nói càng thêm hùng hậụ Đám người tộc Bạch đi theo cũng lớn tiếng trả lời, thanh thế rất là mạnh mẽ.
Dù cho Trại ba phí sức kêu bao nhiêu, Đao Oa trên giường gỗ vẫn luôn miệng rên rỉ, sắc mặt trắng bệch tỏ vẻ rất đau đớn. Tắc Vi đứng ở bên giường, mắt nhìn thấy bệnh tình của em không thuyên giảm, cô có hơi nghi ngờ về pháp thuật của Trại bạ Lúc sau, không nhịn nổi cô nói với cha mẹ:
– Cha! Mẹ! Nói là bảy ngày có thể gọi được hồn phách Đao Oa về, nhưng hôm nay là ngày thứ tám rồi, vẫn không gọi về được, làm thế nào bây giờ?
Mẹ Tắc Vi sợ quá, mặt méo xệch, thì thào:
– Đành tiếp tục gọi thôi! Đao Oa lần này bệnh nặng, mẹ nghĩ, con ma ốp vào người nó nhất định là con ma hiểm độc!
– Bà đừng nóng ruột! Tộc trưởng cất giọng tin tưởng – Trại ba rất giỏi, ông ta nhất định có thể cứu được Đao Oa!
– Nhưng gọi đi gọi lại mà vẫn cứ thế? Tắc Vi nóng ruột nói – Đao Oa tựa hồ mỗi ngày bệnh càng thêm nặng! Ngoài việc gọi hồn phách, ta còn có các cách khác để chữa cho nó … Hoặc giả, ta cầu vị thần khác có được không?
– Suỵt! Một loạt tiếng suỵt ngăn cản lời nói bậy bạ của Tắc Vị Để khỏi đắc tội với thần linh, Trại ba giơ cao con gà trống, kêu lên càng khỏe hơn. Tắc Vi không biết tính sao, trong lòng bối rối, không ngăn nổi hai tay chắp lại, chạy ra ngoài cửa lớn, mặt nhìn về hướng mặt trời lặn, thành tâm cầu khẩn:
– Thần bản chủ ở khắp nơi nơi, xin ngài hiển linh, mở lòng từ bi, mau đến cứu cho Đao Oa! Chớ có để cho Đao Oa chết! Chúng tôi yêu mến nó, không thể mất nó! Thần bản chủ thần thông quảng đai! cầu người mau chóng hiểu linh! …
Tắc Vi bỗng ngậm miệng, đờ người nhìn về phương tâỵ Mặt trời vừa tròn vừa to, ở khoảng núi xanh chân trời tây từ từ lặn xuống. Chỗ cùng tận của con đường lúc đó đang có một người con trai cao lớn, xa lạ, cưỡi một con tuấn mã, phóng nhanh tới gần. Dưới ánh mặt trời lặn còn xót lại, người đó giống như từ trong thần thoại đi rạ Toàn thân đều tắm trong ánh mặt trời màu vàng.
Tắc Vi mắt sáng lên, chăm chăm nhìn người cưỡi ngựa tớị Người đó chính là Hạ Lỗi đã trôi giạt chẵn một năm. Anh đã đi qua ngôi nhà cũ ở Đông Bắc, đi qua hai bờ nam bắc Đại giang, đi qua cao nguyên Hoàng Thổ, cuối cùng đền Đại Lý ở Vân Nam. Hạ Lỗi dầu dãi phong trần, đã đi hầu khắp Trung Quốc, vẫn không tìm thấy chỗ có thể dừng chân.
Hạ Lỗi cho ngựa đi từ từ, bỗng bị một loạt tiếng kêu thu hút. Anh dừng ngựa lại, nhìn xem, không nhịn nổi nhảy xuống ngựa, buộc ngựa ở trên cây ngoài cửạ Anh tiến lại, đúng lúc Trại ba cầm con gà trống, đặt vào ngực Đao Oa, lớn tiếng hỏi:
– Linh hồn Đao Oa có trở về hay không?
Đám người tộc Bạch cùng kêu to:
– Trở về rồi! Trở về rồi!
Hạ Lỗi định thần nhìn Đao Oa, không ngăn nổi giật mình. Đứa trẻ miệng môi đen sì, tứ chi sưng phình, xem ra trúng một thứ độc gì đó, có thể sẽ chết. Đám người vẫn cứ cầm gà trống, gọi hồn cho đứa trẻ, khiến nỗi xúc động và phẫn nộ đồng thời bốc lên từ lồng ngực anh. Anh xông đến kêu to lên.
– Có thể thôi được rồi! Đừng kêu nữa! Bậy bạ quá! Các người còn kêu nữa, lỡ mất thì giờ chữa trị e rằng đứa trẻ không sống nổi!
Trại ba ngây người rạ Đám người tộc Bạch cũng ngây người rạ Vợ chồng tộc trưởng ngẩng đầu nhìn Hạ Lỗi, không biết là thần thánh phương nào đến. Mãi một lúc, mọi người đều lặng như tờ.
Hạ Lỗi không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi ngườị Anh vội vã tiến lại, khom lưng kiểm tra Đao Oạ Một năm nay nhờ đi đó đi đây, anh đã thu thập được rất nhiều kiến thức về y học. Anh thường thường kê đơn chữa bệnh cho người qua đường. Trong túi hành lý của anh mang theo có các thứ vị thuốc, dược t