Cánh Hoa Chùm Gửi – Quỳnh Dao

Cánh Hoa Chùm Gửi – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323084

Bình chọn: 9.5.00/10/308 lượt.

lại cho tôi. Nhìn theo dáng hắn, lòng tôi nghe ấm áp lại, nước mắt lại trào ra mi, tôi lẩm bẩm:

– Hạo Hạo! Tôi thích anh, thích anh thật tình!

Trung Đan dạy học về là vào ngay phòng tôi trong lúc tôi đang sắp sửa quần áo.

Chiếc valise nhỏ cũ rách của tôi đặt trên bàn. Nhìn những thứ ấy, tôi nhớ lại ngày đầu tiên mới đến chỉ có một ít quần áo thôi, bây giờ đồ đạc đã tăng hơn gấp đôi. Phần lớn là giáo sư cho tiền mua, còn phần còn lại là Trung Đan sắm. Bây giờ có nên mang theo tất cả không? Hay phải bỏ lại?

Trung Đan bước vào, nhìn cảnh hỗn độn trong phòng, chàng ngạc nhiên hỏi:

– Ức My em làm gì đấy?

Tôi nhẹ nhàng đáp:

– Tôi thu xếp đồ đạc.

– Để làm gì?

Ngẩng đầu lên nhìn chàng, tôi nói:

– Trở về Cao Hùng ở với bà hiệu trưởng Lâm.

– Em điên à?

– Không bao giờ, vì em thấy em không thể ở đây được nữa.

Trung Đan bước đến cạnh, ôm vai tôi và xoay người tôi lại, ấn tôi xuống ghế rồi ôn tồn nói:

– Bây giờ nói cho anh biết có chuyện gì đã xảy ra đi.

Tựa lưng vào vai chàng tôi chậm rãi đem tất cả những giông tố do Tiểu Ba gây nên kể một mạch. Chàng chăm chú nghe rồi buông thõng tôi ra, đứng dậy. Vừa đếm bước vừa suy nghĩ, một lúc sau chàng đến trước mặt tôi hỏi thật nghiêm nghị:

– Ức My, có thật em muốn rời khỏi nơi đây không?

– Vâng.

Tôi đáp, thật ra trong lòng tôi cũng không hẳn quyết định thế.

– Được rồi, như vậy thì…Chàng nói – Chúng ta sẽ cùng đi. Ở nhờ nhà người thật khó. Anh đã định sẵn là đến khi em đậu vào đại học mình sẽ dọn vào cư xá ở, nhưng bây giờ tốt hơn là kiếm một căn nhà cho em. Còn anh, anh sẽ ở chung với bạn bè hay vào cư xá giáo chức độc thân ở tạm. Nhưng như vậy cũng hơi bất tiện, thí dụ như vấn đề ăn ở, giặt giũ chẳng hạn, em là gái ở một mình như thế anh không an tâm chút nào. Còn điều em đòi về Cao Hùng anh nhất quyết bằng mọi cách không để em đi.

Chàng đặt hai tay lên vai tôi, chồm sát mặt tôi nhỏ nhẹ:

– Dầu sao đi nữa em cũng sẽ là vợ của anh, hãy để cho anh chăm sóc em nhé.

Tôi không đáp, chàng đi thêm một vòng rồi dừng lại nói:

– Em khoan sửa soạn đồ đạc đã, để anh kiếm nhà trước rồi hãy hay. Làm cái gì cũng phải có kế hoạch, không thể hấp tấp được, phải không?

Đến trước bàn học, chàng cầm bức tranh của mẹ lên ngắm. Tấm kính lồng ngoài đã bể, khung gỗ đã sứt. Chàng gỡ bỏ khung đi, cuốn tròn bức tranh lại rồi mở ra xem và phê bình:

– Mẹ em có thể là một họa sĩ lắm nhé, nét vẽ mạnh hơn Khởi Khởi nhiều.

Lật ra mặt sau chàng ngắm nghía, rồi đần mặt ra nhìn tôi như vừa khám phá ra một điều gì. Một lúc lâu, chàng dùng lời lẽ thật lạ lùng nói:

– Ức My, em sanh tại đâu?

Tôi ngẩn người một lúc nói:

– Em cũng không biết vì mẹ em không có nói. Hình như ở Tứ Xuyên thì phải, sao?

– Anh khám phá được một điều rất thích thú.

– Thích thú?

– Mẹ em có viết ở phiá mặt sau bức tranh mấy hàng chữ em có nhìn thấy không?

Tôi lắc đầu:

– Bức tranh do mẹ lồng khung, em chưa hề mở ra xem sao? Có liên hệ với nơi sinh ra em à?

Trung Đan mang bức họa đến trước mặt tôi, phiá mặt sau bức tranh núi non hùng vĩ có nét bút bay bướm của mẹ với hai câu thơ:

“Mặt trời khuất núi non che

Hàng hàng chim nhạn tung về nơi đâu? ”

Bên dưới lại có hàng chữ nhỏ thật khó đọc:

“Mùa thu, năm Dân Quốc Thứ Bốn Mươi Tám, nhớ cảnh My Đàm, chuyện xưa như khói mây, không tìm lại được”.

Tôi nhìn Trung Đan, chàng cũng nhìn tôi như đang cố nghĩ một điều gì. Tôi tưởng tượng mình có thể nhìn thấy tư tưởng của chàng như loài ngựa hoang đang dục dã. Ánh mắt chàng thật trang nghiêm, răng cắn chặt. Tôi gọi:

– Anh Trung Đan.

Chàng gắt:

– Đừng, để anh suy nghĩ.

– Anh đang nghĩ gì thế?

– Một vấn đề.

Chàng trả lời tôi như không trả lời gì hết, bỗng đôi mày chàng dãn ra.

– My Đàm là tên của một địa phương hình như là tên một quận nhỏ ở tỉnh Quý Châu thì phải.

– Thế anh nghĩ em sanh ở My Đàm, nên mẹ đặt cho em cái tên Ức My ư?

– Không, anh không nghĩ thế. Mẹ em có thể sinh em ở My Đàm, nhưng cũng có thể My Đàm là một nơi mà bà ấy không thể nào quên được, chẳng hạn như tại nơi đó bà và cha em đã gặp nhau, nên đặt cho em cái tên Ức My. Nhất định tên em và My Đàm không thể tách rời ra được, cũng như đó là nơi mà mẹ em không thể quên. Nhưng đó cũng chẳng phải là điều anh nghĩ, mà anh đang nghĩ đến một chuyện khác.

Tôi không nhẫn nại được nữa:

– Chuyện khác là chuyện gì? Anh muốn bày điều gì nữa đây?

– Một năm về trước, trong lần phụ giúp giáo sư La Nghị sắp dọn lại những tài liệu về địa chất, anh đã thấy một số tài liệu bị cũ rách mất mấy trang nên anh đã lục lạo các ngăn tủ tìm thì vô tình thấy một bức hình cũ, chụp một người đàn ông và một người đàn bà. Người đàn ông là giáo sư La Nghị, còn người đàn bà thì không phải là bà Nghị mà là một người khác. Bên dưới bức ảnh lại có một hàng chữ: “Chụp tại My Đàm – Quý Châu”.

Tôi bực dọc:

– Thế anh nghĩ rằng người đàn bà ấy là mẹ em à?

– Cũng có thể lắm.

Tôi nhìn lên tường, lên bức hình gia đình của mẹ, hỏi: – Thế người đàn bà có giống mẹ em trong hình chăng? – Anh không dám chắc vì hình dáng của người đàn bà ra sao thì anh đã quên mất rồi, chỉ biết rằng bứ


XtGem Forum catalog