XtGem Forum catalog
Cánh Hoa Chùm Gửi – Quỳnh Dao

Cánh Hoa Chùm Gửi – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323153

Bình chọn: 9.5.00/10/315 lượt.

i không yên. Một lúc, hắn cắn môi nói:

– Dù sao đi nữa, Ức My, từ nay cô cũng nên cài cửa lại trước khi đi ngủ.

Tôi chẳng yên tâm, lo lắng hỏi:

– Trung Đan, anh nghi ngờ điều gì chăng?

Hắn cười, cố ý làm ra vẻ như chẳng mảy may để ý:

– Tôi? Không nghi ngờ điều chi cả, gia đình này quá đơn thuần, cô cũng thế, thì tôi làm sao nghi ngờ cho được. Thôi, bây giờ chúng ta bắt đầu vào bài học nhé.

Trung Đan mở quyển Anh Văn ra, bỗng có một miếng gì rơi xuống, tôi nhìn theo thì ra là cánh hoa lam “Đừng quên tôi” đã khô tàn, tôi thò tay ra lượm lên, chăm chú ngắm cánh hoa ép mỏng, đoạn chậm rãi nói:

– Hoa đẹp quá, đẹp như chủ nhân của hoa.

– Có thật không?

Trung Đan hỏi, hắn đưa tay sang nắm cành hoa, tôi giựt lại, hắn chụp lấy hoa lẫn tay tôi, cánh tay ấm và mạnh mẽ bóp chặt làm đau tay tôi. Đôi mắt nhiệt thành và say đắm của hắn không rời tôi:

– Em thường ca ngợi Hạo Hạo nhanh trí, nhưng tôi lại nhanh trí hơn hắn nhiều. Em có biết bây giờ tôi đang nghĩ gì chăng?

Tim đập mạnh, tôi hỏi:

– Anh đang nghĩ gì?

– Muốn hôn em!

Rồi hắn chồm sang, thân tôi bị siết chặt trong lòng Trung Đan, trong một giây phút đê mê lạ lùng…Sau đó, mở choàng mắt ra tôi chỉ thấy những cành hoa bị bóp nát trong đôi tay chúng tôi đang tả tơi rơi đầy trên mặt đất.

hết: Chương 7

QUỲNH DAO

Cánh hoa chùm gửi

Chương 8

Chuỗi ngày kế tiếp cuộc sống rối loạn hẳn lên. Vì đã lâu, tình cảm tôi như chú mèo con yên ngủ, bây giờ lại thức giấc.

Mỗi buổi sáng thức dậy với một cảm giác mơ màng, đêm đến tôi lại thiếp đi với tình cảm lâng lâng. Ban ngày, tâm hồn ngơ ngẩn. Ban đêm ngủ đầy mộng mơ. Mỗi ngày nhìn vào kính, lúc nào cũng thấy đôi má tôi ửng hồng, đôi mắt như đắm đuối say mê.

Tôi đã biết chuyện gì xảy ra, vì trên từng lỗ chân lông tôi lúc nào cũng như đang thì thào lập đi lập lại hai chữ: Tình Yêu! Tình Yêu!

Sống trong tình cảm đó, lại phải học mỗi ngày với Trung Đan khiến tôi nó có vẻ làm sao ấy. Mỗi buổi sáng, tôi hồi hộp chờ đợi tiếng gõ cửa, rồi trong một thoáng khi Trung Đan bước vào, tôi ngẩng đầu lên mở to mắt chăm chú nhìn chàng lấy tập ra, tò mò muốn biết chàng sẽ làm cách nào để tự khắc phục chính mình, để đóng trọn vai trò của một ông giáo.

Khi Trung Đan giảng bài, đôi lúc tôi như đánh mất chính mình, tôi tì tay vào cằm, thẫn thờ nhìn khuôn mặt của chàng. Có lần Trung Đan để sách bút xuống, chau mày ngắm tôi một cách ngạc nhiên:

– Trời ơi! Ức My, sao em dễ thương quá vậy.

Sách vở bắt đầu bỏ rơi một bên, bút lăn trên đất, còn giấy thì mặc gió thổi bay. Trong khi mắt anh trong mắt tôi, môi anh lướt qua cổ qua mặt, còn những ngón tay lướt nhẹ trên mũi, giọng êm ái như ru:

– Em có chiếc mũi như đuôi chim, đôi mắt to như mắt mèo, nhưng đôi mày em quá sậm không đẹp lắm. Mái tóc ngắn ngổ ngáo quá, lúc nào cũng che bít cả trán. Tay em không mềm, da em không trắng. Tóm lại anh biết em không đẹp nhưng em có duyên và dễ thương làm sao?

Rồi môi Trung Đan kề cận tai tôi, giọng ngây ngô như trẻ nhỏ:

– Em có muốn nghe anh thố lộ cho biết một chuyện bí mật chăng?

Tôi gật đầu:

– Muốn.

– Thế thì nghe đây nhé. Chàng cố ý làm ra vẻ quan trọng – Có người muốn ăn thịt em!

– Ai?

– Anh!

– Tại sao?

– Vì anh sợ kẻ khác cướp mất em.

– Ai cướp?

– Hừ, Trung Đen hểnh mũi lên, như vừa uống phải hũ giấm chua – Cần gì phải nói ra, vì anh biết, em biết, cả hắn cũng biết nữa.

Tôi cười:

– Anh thật đa nghi!

– Có đúng là anh đa nghi không?

Trung Đan ngẩn mặt ra, nhìn tôi dò xét, một lúc gật đầu bảo:

– Chúng ta cùng biết hết phải không? Nhìn nụ cười rạng rỡ của em, anh biết em đang tự hào về sức thu hút của mình. Có lẽ trong đáy lòng em, em đang dự định chinh phục tất cả đàn ông trên đời này.

– Đừng đoán ẩu như vậy, anh tưởng rằng công cuộc nghiên cứu về tâm lý của anh đã đến chỗ toàn bích rồi sao?

– Đúng vậy, nhất là với tâm lý của em!

– Thật không? Tôi nhướng mày hỏi.

– Thật!

– Thế thì xin anh trả lời tôi ba câu hỏi. Trước nhất, điều tôi hy vọng nhất là gì? Thứ hai, tôi đang nghĩ gì? Và thứ ba, người tôi yêu mến nhất là ai?

– Trả lời câu thứ nhất là Từ Trung Đan, câu thứ hai cũng là Từ Đan và câu thứ ba lại là Từ Trung Đan.

– Nói mà không biết ngượng.

Vừa nói tôi vừa bước xuống. Trung Đan ngăn lại:

– Đừng đi!

– Tại sao anh lại cản tôi?

– Chỉ vì anh muốn nghe tim anh đang thổn thức, em thấy không?

Tôi kề tai sát vào ngực chàng.

Chàng hỏi:

– Nó có đập dữ không em?

– Nó đập thùm thụp, thùm thụp…

Trung Đan tựa cằm vào tóc tôi, chàng nói nhỏ:

– Em nói sai rồi, anh nghe nó kêu Ức My, Ức My.

Tôi ngẩng đầu lên, môi chàng vôi giữ chặt lấy môi tôi. Mở to mắt ra, tôi nói:

– Anh là ông thầy tồi, anh muốn dạy tôi môn gì đây?

– Dạy môn khó nhất và tế nhị nhất, đó là luyến ái học.

– Hứ!

Tôi lại cười. Chàng cúi xuống lật vở ra, tằng hắng, cúi nhặt cây bút chì khi nãy rơi dưới đất, rồi đứng thẳng người nghiêm giọng:

– Thôi bắt đầu giờ phút này không cho lộn xộn nữa nhé, học hành đàng hoàng đấy!

– Hứ! Anh làm như tôi là người gây ra lộn xộn không bằng!

– Thì tại em trước chứ còn ai nữa? Ai bảo em cứ nhìn anh chằm chập khiến