Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cánh Hoa Chùm Gửi – Quỳnh Dao

Cánh Hoa Chùm Gửi – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322972

Bình chọn: 7.5.00/10/297 lượt.

n dưới bực thềm không rộng lắm, lại vì vừa mưa xong nên những vết bùn ẩm vẫn chưa khô.

Hạo Hạo cầm lấy chiếc giày nhìn tôi:

– Ngồi xuống mang vào chân đi!

Tôi hơi do dự, rồi cũng ngồi xuống thềm. Đôi mắt hắn nhìn như đang thích thú. Tôi bắt hắn cười việc tôi vừa nhảy nhỏm ở cầu thang thì giờ lại ngồi xuống bực thềm. Nhưng mà mặc hắn, việc học trượt băng làm tôi thích thú hơn là để ý đến hắn. Hạo Hạo cúi người xuống phụ tôi cột chặt chiếc giày vào chân.

– Bây giờ nhé, thử đi một chân trước xem sao, đừng ham đi quá nhanh. Đứng dậy xem nào!

Hắn ra lệnh, tôi đứng lên thử.

Trọng tâm của con người tôi hình như đã đi đâu mất, tôi ngã tới ngã lui, vội vàng lấy chiếc chân còn lại giữ vững thân thể, nhiều lúc đi thử đều không được, lúc nào cũng muốn trượt té cả. Hắn đứng bên cạnh khoanh tay nhìn một lúc, đoạn dìu tôi đến bên thềm, bực dọc:

– Tôi thấy cô ngu ơi là ngu! Ngồi xuống coi, có bấy nhiêu mà học cũng chẳng nên thân, tôi chỉ còn dùng cách cứng rắn để dạy cô thôi.

Vừa nói hắn vừa lấy thêm một chiếc giày còn lại mang vào chân tôi, rồi lại cười:

– Bây giờ thì không còn tựa vào đâu được nữa. Đứng dậy cho cẩn thận xem!

– Đừng đùa, tôi không thích bị ngã chút nào đâu! Tôi đáp.

– Vậy thì cô phải ráng giữ sao cho đừng ngã mới hay chứ!

Hắn nói xong không đợi tôi phát biểu ý kiến gì cả, nắm lấy hai tay lôi tôi đứng dậy. Tôi hốt hoảng hét to, tay vẫn nắm chặt lấy hắn. Bốn cái bánh xe bên dưới chân vừa chạm đất là như mắc toi không lăn không được. Thân hình tôi ngã về phiá trước, trong khi đôi chân lại chạy toạc về sau. Tôi hốt hoảng ôm chặt lấy tay hắn hét:

– Làm cái gì kỳ vậy. anh muốn phá tôi hả? Ôi, ôi. Không được đâu, té bây giờ, ái ái…Không được, ngã cho coi.

Tôi la lớn như thế, mà hắn như giả điếc không thèm để ý đến, lại còn cố gắng bỏ tay tôi ra. Rút được tay về, hắn nép sang một bên, trong khi tôi bị mất điểm tựa, giống như đầu xe hỏa bị đứt thắng, trượt tới trượt lui trên sân. Hắn đứng bên sân, vòng tay trước ngực hét to:

– Giảm bớt tốc lực một chút! Để trọng tâm ra sau một chút. Rồi! Nếu hai chân chạy theo hai ngã phải rút bớt một chân lại.

Có lẽ chỉ có trời mới biết tôi đã làm thế nào để giảm bớt tốc độ, phải để trọng tâm ra sau một chút là như thế nào? Chỉ biết bản năng sợ té đã khiến tôi phải tìm đủ cách để giữ thăng bằng cho cơ thể, trong lúc đôi tay quơ quào lung tung trên không. Thật tội nghiệp cho đôi tay tôi lúc đó biết chừng nào vì có lẽ hắn cũng muốn giúp tôi lắm trong việc chế ngự đôi chân không còn nghe tôi chỉ huy nữa. Nhưng rồi sự cố gắng của tôi cũng chẳng giúp ích được gì. Tôi nghe tiếng Hạo Hạo hét to:

– Ức My, chú ý! Coi chừng lọt ra khỏi nền ciment, xử dụng ngay hai bánh xe đầu mũi giày, chân trái giơ cao lên. Ức My, chú ý! Trời.!

Sau tiếng la của hắn, tôi – chiếc đầu xe hỏa đứt thắng – đâm thẳng ra khỏi nền ciment, lọt ngay vào vũng đất bùn chưa khô do cơn mưa lúc nãy để lại! Tại sao chui vào đâu không chui mà chui sang hướng này?

Sau tiếng “trời” của Hạo Hạo là tôi không còn biết gì nữa, chỉ nghe một tiếng “tõm!” thì đã thấy mình đang ngồi trong vũng nước, hai cánh tay chống sâu xuống bùn, chỉ có đôi chân mang giầy là lú khỏi mặt nước.

Hạo Hạo bước đến, khom người xuống nhìn tôi, chân mày nhướng cao, có lẽ lúc ấy đôi mày tôi cũng thế. Đôi mắt hắn mở rộng như tôi. Chúng tôi cứ nhìn nhau một lúc rồi bỗng phá lên cười lớn, cười ngặt nghẽo. Tôi nghĩ rằng có lẽ hắn đang cố gắng gom góp tất cả nụ cười trong đời hắn ra cười luôn một lần cho thỏa thích.

Tiếng cười của hắn chưa dứt, tôi đã thấy có bóng người chạy về phiá chúng tôi. Tôi ngẩng đầu lên, trời ơi! Giáo sư La Nghị! Ông ta khom người xuống nhìn tôi. Thân hình to lớn của ông như cái núi che khuất cả mặt trời trước mặt. Tia mắt long lanh từ trong đám rừng râu tóc rối kia chiếu vào người tôi, cái nhìn như lạ lùng, rồi như không tin rằng điều mình nhìn thấy là đúng, ông đưa tay lên dụi mắt, xong lại mở mắt lớn ra nhìn tôi một lần nữa. Nhìn từ đầu đến chân, miệng lại lẩm bẩm một tràng dài. Một lúc sau, ông hậm hự:

– Hừ, Ức My! Tôi nghĩ rằng việc em ngồi ở trong vũng bùn như thế này không hay chút nào cả!

– Vâng ạ. Tôi gật đầu, miệng lúng túng – Vâng tôi cũng không thích ngồi đây chút nào hết.

Giáo sư lại nhíu mày, lắc đầu:

– Tôi cũng thấy nó không đẹp.

– Vâng không đẹp thật. Tôi lại gật đầu.

– Được rồi. Ông ta đăm đăm nhìn tôi – Thế em ngồi trong đó làm gì thế?

– Dạ! Tôi…Đôi mắt mở to, tôi không biết nói sao bây giờ, chỉ biết đưa đôi chân có mang giày trượt băng lên nói – Tại như thế này này, nếu dưới đôi giầy của giáo sư cũng có mang mấy chiếc bánh xe như thế này thì ngài ngồi vào nơi này rất dễ dàng ạ.

Đôi mày trên trán ông càng nhíu lại, trợn mắt nhìn đôi giầy hàng mấy giây đồng hồ sau đó ông gật đầu như hiểu được lý do. Đưa tay lên vuốt mũi, giáo sư vẫn nhẫn nại:

– Thế bây giờ em muốn ngồi trong ấy đến bao giờ.

– Dạ! Tôi le lưỡi liếm mép – Tôi không thích ngồi một giây nào cả, nếu giáo sư chịu giúp kéo em ra khỏi nơi này.

Tôi cố gắng rút cánh tay trong bùn ra, cố nhiên là bùn trên tay vẫn còn rất “đẹp”.