
.
Những bước đi của tôi dần chậm lại, từ từ đi tới từng bước một, nghe được tiếng hít thở nặng nề của chính mình, xuyên qua đám người. Một chiếc xe thể thao màu bạc xe bị xe vận tải cỡ lớn nghiền nát dưới chân, thân xe đã hoàn toàn vặn vẹo, biến dạng, vô cùng thê thảm. Giữa hàng trăm mảnh thuỷ tinh đang phân tán dưới đất, còn có… còn có dòng chất lỏng màu đỏ tươi theo bên trong xe đang chậm rãi chảy ra… Trong không khí, lan tràn mùi xăng hoà cùng mùi máu tươi.
Không… Tôi lắc đầu, nặng nề thở dốc, đó là… đó là xe thể thao của Đường Diệc Diễm, là xe thể thao của anh!
“Này cô, cô định làm gì!” Có người nhanh chóng giữ chặt lấy tôi. “Đừng qua đó, xăng đã tràn ra bên ngoài, có thể sẽ nổ mạnh!”
Anh ta trừng lớn mắt nhìn tôi, có lẽ đang nghĩ rằng chắc tôi điên rồi, biết rõ có nguy hiểm còn cố chạy tới.
Không sai! Tôi thực sự điên rồi! Là Đường Diệc Diễm, là anh!
Không được! Không được!
“Diệc Diễm! Diệc Diễm…” Tôi khóc to, tê rống. “Bỏ ra, Diệc Diễm ở bên trong, Diệc Diễm ở bên trong!”
“Này cô… cô ơi!”
“Cô đừng qua đó, nguy hiểm đấy!”
Không nghĩ tới sức lực của tôi lại lớn như vậy, tôi giãy dụa lao về phía trước, lại có vài người chạy tới hỗ trợ khuyên can tôi, không ngừng lôi kéo.
“Diệc Diễm! Mọi người cứu anh ấy, cứu anh ấy đi!” Tôi túm chặt người bên cạnh, trừng lớn mắt, cầu xin: “Cứu anh ấy, hãycứu anh ấy!”
Tôi không thể mất anh, không thể!
Cứu anh ấy đi, hãy cứu anh ấy!
“Cô à!” Bọn họ khó xử nhìn tôi.
“Cô à, đã gọi cảnh sát và xe cứu thương rồi, cũng sắp…”
“Oanh…” Đúng lúc này, một tiếng nổ đột ngột vang lên, tất cả mọi người sợ tới mức lui về phía sau, cúi đầu xuống. Ô tô nổ mạnh, ánh lửa đỏ rực phun đầy trời, ánh cả lên mặt của những người ở đây!
“Không…” Tôi thét chói tai, tê tâm liệt phế. “Không… Đừng!”
“Này cô!”
“Buông ra, các người buông ra… Chồng của tôi, chồng tôi ở bên trong, không thể… Không thể chết được! Không thể… Diệc Diễm! Diệc Diễm!” Cuối cùng, tôi xụi lơ ngồi bệt xuống. Dùng hết toàn lực cũng không thể nào đứng dậy nổi, tóc rối tung phân tán trên đầu vai, váy áo cũng đã sớm rách, khuôn mặt được trang điểm kĩ càng đã bị nước mắt rửa trôi, tựa như một người điên, tôi tựa như một người điên suy sụp ngồi ngay giữa đường. Bốn phía, mọi người đồng tình nhìn tôi, thở dài!
Xa xa, ánh lửa vẫn không ngừng bốc lên, thiêu đỏ cả mắt!
“Ba…” Tôi bỗng nhiên giơ tay lên, cho chính mình một cái tát. Diệp Sương Phi, mày ngốc thật, mày tự cho là thông minh, tự cho là có thể tính toán hết thảy, bây giờ mày chiếm được cái gì, chiếm được cái gì?
Mày cái gì cũng không có, người mày cực lực duy hộ đã không còn!
“Cô à… Cô!” Ánh mắt bọn họ có lẽ là cho rằng tôi hẳn là điên rồi.
Tôi khóc, dùng sức đánh chính mình.
“Ba, ba…”
Cho dù có người hảo tâm đến kéo tay tôi, tôi vẫn giãy dụa, hung hăng đánh mình.
“Diệp Sương Phi…” Bỗng nhiên có người gọi tên tôi, giọng nghẹn ngào.
Tôi ngừng tay. Giọng nói này… tôi cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu ngay trước mặt kia, tôi tưởng như ngừng thở, không dám tin nắm chặt tay lại, sợ rằng, sợ rằng đây chỉ là ảo giác. Tôi run run vươn tay xoa khuôn mặt ấy, cho đến khi… đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, tôi mới tin tưởng… Đây là sự thật… Diệc Diễm… Diệc Diễm đang ngồi xuống bên người tôi, là thật!
Mũi đau xót, nước mắt rơi như mưa, giọng nói đã trở nên khàn khàn: “Diệc Diễm, Diệc Diễm!”
Tôi gắt gao ôm chặt thân mình ngay trước mắt này. Là Diệc Diễm, là Diệc Diễm, ngay khi tôi nghĩ rằng tôi đã mất anh, anh lại xuất hiện, anh đã xuất hiện, may mắn, thật may mắn…
Diệc Diễm!
“Diệp Sương Phi!” Đường Diệc Diễm ôm tôi, giọng nghẹn ngào.
“Diệc Diễm… Em yêu anh… Em yêu anh!” Tôi không muốn trốn tránh thêm nữa. Đè nén tình cảm của mình đã làm cho tôi quá mệt mỏi rồi, tôi gắt gao ôm thân mình của anh, gắt gao nắm chặt vạt áo của anh. “Diệc Diễm… Em không thể mất anh… Không thể!…”
Thân mình anh cứng đờ, tôi cảm giác được cánh tay đang đặt trên lưng tôi vội buộc chặt.
“Em… có! Diệc Diễm, em có trái tim… em không phải không có trái tim! Em yêu anh!” Tôi liều lĩnh nói ra, ngay chính thời điểm tôi tưởng đã mất đi anh, rốt cuộc đã không thể làm bộ, không có cách nào nói dối được nữa!
“Duyệt Duyệt…” Giọng nói của Đường Diệc Diễm run run. Anh ôm chặt tôi, lại buông ra, bất khả tư nghị nhìn tôi, trên mặt còn có mừng như điên, tựa như là không thể tin được, trừng lớn hai mắt. “Em nói… Em nói…”
Tôi gật đầu, liều mạng gật đầu. “Ngốc, em yêu anh! Em yêu anh! Ba năm trước đây, em đã yêu anh rồi!”
Em yêu anh….!
Không có anh, em cũng sẽ chết!
Chương 22
Trong phòng tối đen, tôi và Đường Diệc Diễm gắt gao dựa sát vào nhau.
“Đau không?” Đường Diệc Diễm mơn trớn khuôn mặt sưng đỏ của tôi, đau lòng nhíu mi. Tôi lắc đầu không nói gì, lủi vào vòng tay anh, gắt gao ôm thắt lưng của anh, không chịu buông ra. Chính là vừa trải qua địa ngục để đến thiên đường, tôi vẫn cảm thấy anh trước mắt không giống thật, sợ là khi buông lỏng tay, anh sẽ trở nên vô hình.
Nghĩ đến việc mất đi anh, nỗi đau này đúng là khắc cốt ghi tâm! Tôi không thể tiếp nhận một lần nữa! Chỉ có g