The Soda Pop
Cấm tình

Cấm tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325842

Bình chọn: 10.00/10/584 lượt.

g rằng có thể khống chế được, vậy mà lại luôn không như mong muốn!

“Mắt của chị sao lại hồng như vậy?” Giang Minh đi đến bên người tôi. Cho dù trang điểm tỉ mỉ thế nào cũng không che giấu được tơ máu trong mắt!

“Không sao, chắc là do hơi mệt!” Tôi tránh tay của cậu ta, cười cười cho có lệ.

Giang Minh nhún vai. “Quả nhiên, cho tôi một sự kinh hỉ rất lớn!” Trong mắt cậu ta có kinh diễm!

Tôi ngẩn người, nghĩ đến ngày đó vì không thể mặc váy ra ngoài được, nên đã tùy tiện lấy đại một cái cớ, giờ lại thấy có chút buồn cười. “Đó là công lao của người trang điểm!” Cậu ta còn cẩn thận tìm một chuyên viên trang điểm đến đây, có phải quá long trọng hay không!

“Tin tôi đi, không chỉ vì trang điểm thôi đâu!” Giang Minh vươn tay tới nắm lấy bàn tay tôi, cười: “Lên xe đi!”

Tôi khẽ gật đầu, nắm chặt ví trong tay, bên trong, di động cũng chưa thấy vang lên!

Xe chạy thẳng về hướng hội trường khách sạn, tôi tựa vào cửa kính xe, lại một lần nữa nắm chặt chiếc ví, đầu ngón tay khẽ vuốt di động nằm bên trong. Diệc Diễm… Em rất lo lắng cho anh, anh vẫn ổn chứ?

Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ thân xe đều chấn động một chút, xe đột ngột dừng lại. Phía trước không ngừng xôn xao, cùng với đó là những tiếng thét chói tai, những tiếng gọi ầm ĩ, ồn ào!

Trừ bỏ những tiềng ồn và cả dòng xe đang kéo dài, cái gì cũng không thể nhìn tới!

“Sao lại thế này?” Lái xe ấn mở cửa sổ xe, ló đầu ra ngoài. Xe chúng tôi bị vây ở giữa, phía trước giao thông đã ách tắc, những chiếc xe ở phía sau lại càng không ngừng nhấn còi thúc giục, cả dòng xe bị vây ở trong đó, không thể di chuyển.

“Chú thử đi xuống xem sao lại thế này?” Trên mặt Giang Minh có chút lo âu, nhìn thoáng qua mặt đồng hồ. Cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi nhất định sẽ tới muộn!

Tôi siết chặt chiếc ví, trong lòng không hiểu sao lại thấy bồn chồn, dường như hô hấp cũng có chút khó khăn. Tôi hít mạnh một hơi, không hiểu bối rối từ đâu mà đến, hình như sắp xảy ra chuyện gì đó!

“Sao thế, mệt à?” Giang Minh phát hiện ra biểu tình dị thường của tôi, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay đang trở nên lạnh lẽo của tôi, khẩn trương nhíu mi. “Duyệt Duyệt, chị làm sao vậy?”

Tôi lắc đầu, chống tay lên trán, sự hoang mang trong lòng dường như đã lấp đầy lồng ngực, không thở nổi. Tôi run run nắm lấy cửa xe. “Tôi thấy rất nhàm chán, muốn ra ngoài hít thở không khí!” Cửa kính xe đã muốn mở ra, nhưng tôi lại gần như không thở nổi, nhìn đám người đang chạy về phía trước, bộ dạng thất kinh, biểu tình kinh hãi, rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì?

Không đợi Giang Minh trả lời, tôi vội đẩy cửa xe ra, bước xuống. Chân vừa chạm đất, lái xe đã thở hồng hộc chạy về, vẻ mặt kinh hoảng “Thiếu gia…”

“Thiếu gia, phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, rất nghiêm trọng!” Lời nói của lái xe làm cho trái tim tôi run lên, vẻ mặt của ông ta dường như còn che giấu điều gì. Quả nhiên, lái xe dừng lại một chút, đỡ lấy ngực đang phập phồng. “Bọn họ nói… nói là tập đoàn Đường thị… xe của Đường Diệc Diễm!”

“Ba!” Chiếc ví đang nắm trong tay rớt xuống, tôi trừng lớn mắt, vội vàng túm lấy vạt áo của lái xe. “Chú nói cái gì? Lặp lại lần nữa! Nói mau!”

“Diệp tiểu thư…” Biểu tình của tôi dường như làm cho lái xe thấy sợ hãi, ông ta ấp a ấp úng nhìn tôi, lặp lại: “Bọn họ nói… nói… chiếc xe kia là… xe của tiểu thiếu gia của Đường gia!”

Diệc Diễm…

Tôi buông tay, lảo đảo lui về phía sau vài bước, lắc đầu. Sẽ không, không đâu, nhất định là nhầm lẫn, họ đã lầm rồi! Tôi muốn nhìn, tôi muốn nhìn!

Diệc Diễm!

“Diệp Sương Phi…” Giang Minh bắt lấy tay tôi.

“Giang Minh, cậu làm cái gì thế, bỏ ra!” Tôi giãy dụa, cậu ta làm gì, tôi muốn đi lên phía trước, tôi muốn nhìn, họ đã lầm rồi! Nói sai rồi! Sẽ không, Diệc Diễm! “Bỏ ra, bỏ ra…” Tôi dường như phát điên đẩy cậu ta ra, hai mắt đỏ bừng!

“Diệp Sương Phi, chị tỉnh táo một chút, chị có biết chị đang làm cái gì không?” Giang Minh gắt gao bắt lấy tay tôi, đè bả vai của tôi lại, rống giận: “Chị nhìn cho rõ ràng, đó chỉ là một người vớ vẩn, không liên quan gì đến chị hết! Đi theo tôi!”

“Không…” Tôi giãy dụa, kêu to: “Không phải! Có liên quan đến tôi, có liên quan!”

“Tôi yêu anh ấy! Tôi yêu anh ấy! Tôi không thể không có anh ấy! Không thể!”

Thân mình Giang Minh cứng đờ, bất khả tư nghị nhìn tôi, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ, còn cả bối rối.

“Tôi yêu anh ấy, tôi yêu anh ấy…” Hai mắt tôi đỏ hồng, khóc kêu. Giang Minh buông lỏng tay, trừng mắt nhìn tôi, giống như không biết tôi.

Tôi thừa cơ đẩy cậu ta ra, liều mạng chạy về phía trước. Diệc Diễm, Diệc Diễm!

“Diệp Sương Phi…” Phía sau truyền đến tiếng gọi đầy giận dữ và thê lương của Giang Minh. Đành phải vậy, cái gì cũng đành phải vậy, bây giờ, trong đầu tôi chỉ có anh, chỉ có Đường Diệc Diễm! Đừng! Trăm ngàn lần đừng như vậy!

Diệc Diễm, em không thể mất anh!

Tôi nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, thở dốc. Đuôi váy quét dài trên mặt đất, tôi tháo cả giày cao gót, để chân trần chạy đi. Dần dần cũng thấy rõ được đám người đang vây quanh xem, bọn họ đứng ở xa, chỉ trỏ, khe khẽ nói nhỏ, kinh ngạc, đồng tình, khiếp sợ