
dịch một cách đơn giản cho tôi nghe. Tôi nghĩ đầu bếp không chỉ nói từng đó, nhìn ông ta mới vừa rồi còn thao thao bất tuyệt, hơn một nửa còn có vẻ ngưỡng mộ ẩm thực Trung Quốc không ít, món ăn làm từ nguyên liệu và gia vị gì, nhưng bản chất là vì lời nói của Đường Diệc Diễm, tôi cười ra tiếng, hoàn toàn có thể tưởng tượng được họ ở trong bếp đã luống cuống tay chân như thế nào, đều là bởi vì một khách hàng khó chơi, hơn nữa không thể đắc tội!
Thật sự, tôi dường như xấu xa hơn, trở nên giống người đàn ông bên cạnh, thích làm cho người ta xấu mặt! Khoái trá vẫn chưa chấm dứt, vốn muốn đi dạo chợ đêm ở Sapporo, nhưng không may, mỏi mệt lại bắt đầu tìm đến với tôi.
Trở lại phòng, tôi vội vàng nằm lên giường, quá lười biếng, thậm chí không muốn di chuyển cả ngón tay. Mang thai thật sự rất vất vả, cảm giác ốm nghén về cơ bản đã trôi qua, kế tiếp, ngoài buồn ngủ, ăn nhiều, từng cơn đau ở xương sống thắt lưng lại theo nhau mà đến, chân thường xuyên bị rút gân đến run lên!
“Duyệt Duyệt, tắm rửa một chút rồi hẵng ngủ!” Đường Diệc Diễm ngồi xuống bên người tôi, giường lõm xuống một chút. Mắt cá chân được anh nắm trong tay, nhẹ nhàng xoa cho tôi. “Hôm nay vẫn bị rút gân sao?”
Tôi vùi mặt trong chăn, than nhẹ một tiếng, lắc đầu! Một lát sau,cảm giác thoải mái theo lòng bàn chân lan tràn khắp người.
“A, dễ chịu quá, còn bên kia nữa, ưm, chính là chỗ đó! A, ừm, đúng!” Ngay từ đầu tôi vẫn nhắm mắt lại, thoải mái kêu khẽ, một chút cũng không phát hiện giọng nói của mình có bao nhiêu ái muội.
“Tắm rửa, đi ngủ!” Đường Diệc Diễm bỗng nhiên buông mắt cá chân của tôi ra, lực đạo có chút hơi mạnh, giọng khàn khàn.
Tôi quay đầu lại, không hiểu sao bỗng nhiên anh lại như vậy, nhìn thấy vẻ mặt kìm nén của Đường Diệc Diễm, như thể chịu áp lực điều gì?
“Diệc Diễm!” Tôi gọi anh, anh ngồi thẳng người, xoay lưng về phía tôi, tay nắm chặt, đặt ở mép giường. Là tôi… chọc giận anh sao? Tôi hoang mang nhíu mi, tìm tòi trong đầu tới nửa ngày, vẫn không phát hiện mình có hành động gì làm anh tức giận, hay là, anh hầu hạ tôi nên mới tức giận?
Sao trẻ con quá vậy?
Tôi ngồi dậy, từ phía sau ôm chặt anh. “Diệc Diễm…” Vẫn là thiếu gia lớn nhất, gần đây anh thật sự vì tôi mà thay đổi nhiều như vậy, nhưng tôi lại lập tức cảm giác được thân mình anh run lên.
“Diệc Diễm, anh làm sao vậy?” Tay ôm cổ anh, bàn tay đặt trên ngực anh, tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh, bèn quỳ ở sau người ôm anh. “Nếu không, em cũng giúp anh xoa bóp chân?” Cùng lắm thì tôi cũng giúp anh xoa bóp chân, bồi thường trở lại!
Đường Diệc Diễm thở dài, kéo bàn tay tôi xuống phía dưới, rốt cuộc, tôi đã hiểu vì sao lại có vẻ mặt ẩn nhẫn, dưới tay là hạ thân nóng bỏng gắng gượng của anh.
Giọng nói đầy bất đắc dĩ của Đường Diệc Diễm vang lên bên tai tôi: “Em nên… dịu dàng ở nơi này!”
“Đường Diệc Diễm!” Tôi xấu hổ muốn rút tay về, hai má nóng bừng. Sau khi trở về, tuy rằng chúng tôi cùng nằm chung một giường nhưng không hề sinh hoạt vợ chồng, có lẽ sợ tâm trạng tôi còn chưa khôi phục, hoặc là sợ tôi bị thương, mỗi đêm, anh đều ôm tôi ngủ, nhưng tuyệt không có hành động nào khác!
“Duyệt Duyệt!” Đường Diệc Diễm nắm chặt tay ôi, cánh tay anh nhẹ duỗi ra, tôi đã an vị trong lòng anh, trước mắt là đôi mắt chứa đầy khát vọng ái dục của anh. “Anh…yêu em!”
Tay anh bắt đầu không chịu khống chếầm vuốt ve khắp người tôi, hơi thở nóng bỏng xuy phất trên cổ tôi.
“Diệc… Diệc Diễm!” Tôi khó nhịn ôm chặt anh, thân mình không tự chủ được tới gần anh hơn, nhưng… nhưng…
“Con…”Tôi khó chịu nói, tay run run cầm lấy tay anh. “Con…”
“Duyệt Duyệt, anh đã hỏi bác sĩ, ông ấy nói không thành vấn đề, anh sẽ cẩn thận!” Đường Diệc Diễm đem tay của tôi dịu dàng phóng tới bên môi. “Chỉ cần… Chỉ cần em đồng ý! Em đồng ý không?”
Sao lại hỏi tôi như vậy? Chúng tôi cũng không phải.. anh lại còn đến hỏi bác sĩ vấn đề này?
“Em đồng ý không? Duyệt Duyệt!”
Đừng hỏi, tôi thẹn thùng dựa vào vai anh, khẽ gật đầu, đừng hỏi tôi chứ, mất mặt như vậy, thực ra tôi cũng muốn, muốn được anh ôm ấp, yêu thương!
“Duyệt Duyệt!” Đường Diệc Diễm chiếm được cổ vũ của tôi, kích động ôm chặt tôi, thật cẩn thận đặt tôi trên giường, thân mình khẽ xoay, mị hoặc cười với tôi: “Em ở trên?”
Mặt tôi đỏ bừng, xấu hổ vô cùng, vùi đầu vào ngực anh, thân mình nhẹ nhàng dán vào người anh.
“Diệc Diễm…”
oOo
Nhờ phúc của Đường Diệc Diễm, cho thiếu gia ăn no rồi, tôi toàn thân vô lực mặc anh tắm cho sạch sẽ, thơm ngào ngạt ôm anh đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, kế hoạch ban đầu là tới Furano ở Hokkaido ngắm hoa oải hương, nhưng tôi thật sự quá mệt mỏi, giữa trưa vẫn còn ở trên giường. Bất đắc dĩ phải chậm lại một ngày, mà Đường Diệc Diễm cũng ở trên giường cùng tôi suốt một ngày, thức ăn anh cũng gọi dịch vụ phòng. Thời gian này, tôi ngủ anh cũng ngủ, tôi tỉnh anh cùng tôi nói chuyện, tuy anh rất muốn tôi, nhưng anh cũng không muốn hành trình lại bị chậm lần nữa.
Mà hạnh phúc, có lẽ chính là khi mở mắt, được nhìn thấy người mình yêu thương!
Không biết đã ngủ bao lâu, tôi mở mắt ra, là bộ dáng say ngủ của Đường Diệc Diễm.