Cấm tình

Cấm tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325323

Bình chọn: 7.5.00/10/532 lượt.

yệt, em còn có anh… Còn cả… con của chúng ta nữa… em nhớ không?”

“Diệc Diễm…” Tôi khẽ gọi, đau đỡn cuộn thân mình lại, Diệc Diễm ôm chầm lấy tôi. “Duyệt Duyệt, vì con, vì Qua Nhan, chắc hẳn cô ấy cũng muốn em được vui vẻ!”

“Cho nên phải đánh đổi bằng mạng sống sao? Có phải những người đối tốt với em sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp? Tất cả đều bởi vì em, bởi vì em…” Còn chưa nói hết, tôi đã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, run run dựa vào anh. “Diệc Diễm… Em là điềm xấu, những người tốt với em đều phải trả giá bằng tính mạng! Em là kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện!”

“Không phải, không phải như thế! Duyệt Duyệt, tất cả đều đã kết thúc, chúng ta sẽ hạnh phúc!”

“Duyệt Duyệt, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!”

oOo

Ba ngày sau, lễ tang của Qua Nhan được cử hành ở nhà tang lễ. Chỉ trong một ngày, tất cả các tờ báo hàng đầu của thành phố đều đồng loạt đưa tin tập đoàn Giang Nguyên đang lâm vào nguy cơ, khẩn cấp tổ chức họp cổ đông. Tổng tài Giang Minh mất tích trở thành chủ đề nóng hổi để bàn tán.

Hôm nay, Giang Minh cũng không xuất hiện, từ ngày đó ở bệnh viện, hắn thậm chí ngay cả lần cuối cùng được nhìn Qua Nhan cũng không gặp, cứ biến mất như vậy. Hiện tại… hắn nhất định rất đau khổ, rất tự trách!

Đáng lắm! Hắn cả đời đều phải sống trong sự khiến trách của lương tâm, giống như tôi. Bởi vì đều do chúng tôi, đều do chúng tôi khiến Qua Nhan bị liên lụy, là chúng tôi đã hại chết con bé, chúng tôi… đã tự tay bóp chết sinh mệnh nhỏ nhoi của Qua Nhan, cả đời này, chúng tôi đều phải sống trong đau khổ!

“Bà tới đây làm gì?” Tôi bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Lí Hồng mặc một bộ trang phục màu đen xuất hiện ở linh đường. Tôi không khống chế nổi cảm xúc, lập tức kích động!

“Con bé cũng là do tôi nuôi lớn, tôi đến nhìn con bé, thay mặt Giang Minh thắp một nén hương!” Lí Hồng thong dong tháo mắt kính, ánh mắt không che giấu nổi sự mỏi mệt.

“Hắn không xứng!”

“Tiểu Phi, Giang Minh cũng rất tự trách bản thân mình. Ngay cả chuyện của tập đoàn Giang Nguyên nó cũng không thèm quản. Cái chết của Qua Nhan là một sự đả kích rất lớn đối với nó!”

“Vậy thì thế nào? Hắn tốt nhất là đi tự thú, nói là tất cả đều do hắn chủ mưu. Trừ khi hắn chết đi, nếu không cho dù ở trong tù hắn cũng sẽ không được an bình!”

“Tiểu Phi!” Sắc mặt Lí Hồng trầm xuống, tức giận đến cả người phát run, phẫn hận nhìn tôi.“Qua Nhan là tự đi tìm chết, trách được ai? Nói cho cùng, con bé còn không phải làm người chết thay cho kẻ khác…”

“Nơi này không chào đón bà, đi đi!” Tôi nhịn xuống, cố gắng không phát hỏa, không muốn khắc khẩu với bà ta ở trước mặt bao nhiêu người.

“Diệp Sương Phi, Qua Nhan như thế nào cũng coi như là con gái nuôi của tôi. Đừng tưởng rằng cô…”

“Lí nữ sĩ!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên đánh gãy tiếng quát của Lí Hồng. Đường Diệc Diễm một thân âu phục đen, sau lưng anh còn có thêm vài người đàn ông nữa đi theo, tiến vào linh đường. Lí Hồng co quắp liếc anh một cái, cổ họng ậm ừ, mang theo mặc kính.

“Bận cả một ngày rồi, mệt không?” Đường Diệc Diễm đi đến bên người tôi, không thèm để ý đến sự tồn tại của Lí Hồng, khẽ vuốt khuôn mặt mỏi mệt của tôi. Tôi lắc đầu, so với những gì Qua Nhan đã làm cho tôi, thế này đâu có đáng gì? Tôi là một người chị thất bại, vĩnh viễn đều thua thiệt những người quan tâm đến tôi.

“Lí nữ sĩ, nếu không có việc gì bà có thể đi được rồi! Tôi không muốn bà quấy rầy bạn gái của tôi!”

“Cậu!” Lí Hồng không nhịn được quẫn bách, lập tức đùa cợt liếc nhìn bụng của tôi. “Bạn gái? Nghe nói Đường tổng tài cách đây không lâu vừa mới đính hôn. Tôi nghĩ, cậu trước tiên vẫn nên làm rõ, đứa trẻ trong bụng cô ấy có phải là của cậu không đã!”

“Bà…” Thân mình Đường Diệc Diễm cứng đờ, hận không thể giết chết Lí Hồng, trong mắt rực lên lửa giận. Lí Hồng hơi run run, lui về phía sau vài bước, tay nắm chặt túi xách, nhưng vẫn quật cường trừng mắt nhìn Đường Diệc Diễm.

“Bà đang muốn con trai mình bị chết càng khó coi phải không?”

Lí Hồng biến sắc, cố tỏ ra trấn tĩnh: “Đường Diệc Diễm, đừng tưởng rằng bây giờ con trai tôi xảy ra ra chút chuyện là cậu có thể muốn làm gì thì làm, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!” Trong mắt Lí Hồng có nhiều hoang mang, nhưng vẫn tỏ vẻ không có gì lo lắng.

“Vậy à? Vậy thì tốt thôi, gọi con trai bà đến đấu với tôi đi. Dù sao thì một trận đấu không có đối thủ rất không thú vị!” Đường Diệc Diễm đùa cợt, khuôn mặt của Lí Hồng trắng bệch, trừ bỏ cắn chặt răng, cũng không tìm được lý do phản bác.

“Không cần tôi phải tự mình tiễn khách đấy chứ!”

Lí Hồng phẫn hận liếc tôi một cái: “Diệp Sương Phi, đừng tưởng rằng cô đi theo người đàn ông này là đã sung sướng!” Ném lại một câu ngoan độc, Lí Hồng tức giận xoay người rời đi.

Tôi nhìn Đường Diệc Diễm, vẻ căng thẳng trên mặt anh vẫn còn chưa rút đi, hung tợn nhìn theo bóng Lí Hồng. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, mấy ngày nay, anh đều an ủi, khuyên nhủ tôi, một chữ cũng không nhắc đến những ngày tôi bị giam lỏng ở chỗ Giang Minh. Anh… có nghi ngờ tôi không? Dù sao tôi cũng ở đó lâu như vậy, tôi… có nên giải thích một chút ha


Old school Easter eggs.