Pair of Vintage Old School Fru
Cẩm Tâm

Cẩm Tâm

Tác giả: Công Tử Bạch

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324945

Bình chọn: 10.00/10/494 lượt.

ồng, mở to hai mắt nhìn Nhai Xế đưa tay lên, năm ngón tay mọc lên những cái vuốt sắc nhọn, dường như chỉ một cái phất tay thoáng qua…

“Việt Cẩm!” Không biết từ đâu vang lên một tiếng vù vù, những âm thanh bị thành lũy trong suốt ngăn cách đột nhiên ùn ùn kéo đến. Vẫn đứng sững nơi đó, Việt Cẩm nghe thấy những âm thanh ồn ào, trong đó có tiếng gọi sốt ruột, hốt hoảng của Bạch Ngọc… và còn có tiếng của nàng nữa.

Việt Cẩm thấy mình cất tiếng gọi, rất khẽ, trong vô số những âm thanh to nhỏ ấy, nó tựa như một con thuyền cô độc, lẻ loi giữa biển khơi rộng lớn, dường như chỉ một khắc thôi sẽ bị nuốt trọn: “Nhai Xế…”

Con ngươi màu đỏ sẫm lóe lên trong một chốc, móng vuốt vốn định vung về phía Việt Cẩm bỗng nửa đường dừng lại, thay vào đó là một đá nhanh như chớp, đích đến là bụng nàng.

Không ngờ Nhai Xế đột ngột biến chiêu, sau khi nhìn rõ động tác của đối phương, mặt Việt Cẩm biến sắc, trong lúc hốt hoảng chỉ biết tránh né, nhưng làm sao tránh kịp? Thậm chí, còn chẳng kịp đưa tay ra chắn thì đã nhận ngay một đá vào chính giữa bụng bay ra ngoài, va vào cái cột bằng bạch ngọc cách đó mười mấy bước rồi ngã lăn ra đất.

Có thứ chất lỏng âm ấp bắt đầu chảy dọc theo hai chân. Cơn đau không dữ dội, nhưng nhiệt độ cơ thể Việt Cẩm dường như cũng bị rút dần từng chút, từng chút một theo thứ chất lỏng ấy. Lần đầu tiên nàng có thể cảm nhận rõ ràng một sinh mệnh chân thực khác đang tồn tại trong cơ thể mình, dù nó rất nhỏ nhoi, rất yếu ớt.

“Việt Cẩm? Việt Cẩm!” Tiếng gọi lo lắng của Bạch Ngọc vang lên đâu đây rất gần.

Hốt hoảng ôm lấy bụng, tay chân lóng ngóng, không biết làm thế nào, đột nhiên, Việt Cẩm tỉnh táo lại. Dường như không có thời gian để suy ngẫm xem nên làm thế nào, trong đầu nàng trống rỗng, theo bản năng túm chặt phần áo trên bụng, sau đó…

“Việt Cẩm, cô sao thế?” Bạch Ngọc lật đật len lỏi qua đám người, thấy Việt Cẩm đang quỳ trên đất, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt vẫn còn đờ đẫn, nàng bèn ngồi thụp xuống định kéo Việt Cẩm đứng lên thì thấy ba đường ngang bị móng vuốt cào trên bụng Việt Cẩm, máu chảy ròng ròng, chỉ một chốc đã ướt đẫm cả áo.

Bạch Ngọc biến sắc: “Vết thương của cô!”

Việt Cẩm hoàng hồn, cũng không cần Bạch Ngọc đỡ, thử vài lần rồi từ từ đứng lên: “Ta…” Nàng khẽ lắc đầu, dường như muốn vứt hết tất thảy những mịt mờ ấy ra khỏi đầu, “… Ta không sao.”

“Ta đưa cô ra ngoài trước!” Bạch Ngọc dứt khoát.

“Ở đây vẫn chưa kết thúc.” Việt Cẩm đưa tay ôm bụng, hất cằm về phía màn hỗn chiến đằng xa – lúc này Nhai Xế chỉ cách Bạch Bích chưa đến ba bước chân, Bạch Bích vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế chủ vị, trông cũng có mấy phần khí chất trầm ổn.

Bạch Ngọc khinh thường: “Ở đây liên quan gì đến chúng ta. Người có trách nhiệm phải giải quyết là Bạch Bích, huống hồ chỉ một gã Yêu vương thì làm nên trò trống gì.” Nói xong bèn mất hết kiên nhẫn kéo Việt Cẩm đi ra ngoài.

Việt Cẩm không lên tiếng, im lặng đi theo Bạch Ngọc.

Không ngập ngừng, cũng chẳng quay đầu lại.

*

Hai người đi về phía nam, trên đường gặp vô số thị vệ đang vội vã chạy về hướng Bích Vân Đài, đợi đến khi đi đến rừng trúc bên ngoài chỗ Việt Cẩm ở thì Bạch Ngọc không còn chốc chốc lại quay sang nhìn vết thương trên bụng Việt Cẩm nữa, mà chỉ hận không dán được mắt mình lên vết thương ấy.

Việt Cẩm lên tiếng trước: “Đến đây thôi, ta vào trước đây, bên kia chắc cũng kết thúc rồi.”

“Ta đi lấy thuốc trị thương.” Bạch Ngọc nói.

“Ta có thuốc rồi.” Việt Cẩm lắc đầu.

“Vậy ta đứng bên cạnh nhìn nhé?” Bạch Ngọc lại đề nghị.

“Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.” Việt Cẩm từ chối.

Bạch Ngọc hiểu ý Việt Cẩm, nàng im lặng một lúc rồi nói: “… Ừ, vậy thôi ta về trước đây, nếu có chuyện gì thì ta sẽ đến báo cho cô.”

Việt Cẩm gật đầu, đi về phòng, khi nàng đặt chân lên bậc thềm thì Bạch Ngọc do dự gọi nàng lại:

“A Cẩm…”

“Sao vậy?” Việt Cẩm quay đầu lại.

Bạch Ngọc nhìn Việt Cẩm, trong đôi con ngươi đạm màu lóe lên một tia sáng phức tạp: “Cô nói xem, tại sao Yêu vương lại gây chuyện vào lúc này? Ai cũng biết, nếu không vạch kế hoạch trước thì căn bản sẽ không thể nào thành công được…”

“Giống như cô nói…” Việt Cẩm đáp, “… Bởi vậy ta cũng không biết huynh ấy đang nghĩ gì nữa.”

Bạch Ngọc thở phào, nụ cười rạng rỡ lại nở trên môi: “Nói cũng đúng, thôi cô mau đi bôi thuốc đi!” Nói xong, nàng ta vẫy tay chào Việt Cẩm rồi nhanh chóng ra về.

Căn phòng rộng nhuốm một màu lạnh lẽo, đến cả bức bình phong thêu trăm hoa khoe sắc cũng khoác lên mình vẻ tịch liêu. Ngón tay vẫn ấn chặt lên miệng vết thương đã tê cứng, Việt Cẩm khẽ động đậy, bỗng cả cánh tay đột nhiên trượt xuống như không còn chút sức lực nào.

Thân thể cũng nhẹ lảo đảo, Việt Cẩm thử nhấc tay lên thì phát hiện cánh tay mình bị trật khớp, chắc do ban nãy va vào cột. Tạm thời chưa muốn xử lí, nàng đi đến bên bàn, định rót một cốc nước uống, ai dè chưa ngồi vững đã ngã nhào xuống đất.

Việt Cẩm tái mét mặt, lấy tay không bị thương ôm lấy bụng.

Vết cào quả thực rất sâu, đến bây giờ vẫn còn rỉ máu. Còn cách một lớp da thịt, sinh mệnh nhỏ đang nghỉ ngơi trong cơ thể nàng… Còn cứu được. Một giọng nói khẽ t