Ring ring
Cái thùng cơm sát vách

Cái thùng cơm sát vách

Tác giả: Tửu Tiểu Thất

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326845

Bình chọn: 8.5.00/10/684 lượt.

đó vì sao lại chia tay?

– Chúng tôi ở bên nhau nửa năm, trong đó có bốn tháng cô ấy léng phéng gian díu với Tống Tử Thành, sau đó chia tay.

Lam Sam không biết phải nói gì, cô dừng lại, nói thêm một câu:

– Đúng là nhân tài.

Kiều Phong nói:

– Thật ra bọn anh không hẳn là ở bên nhau.

– Vì sao? Cô ấy không phải là người anh đã chọn được trong vạn người à?

– Sao em biết? – Kiều Phong khá kinh ngạc. – Cô ấy đúng là người đã vượt qua hết tầng tầng lớp lớp các bài test và là người cuối cùng trúng tuyển, nhưng sao em lại biết được chuyện này?

Lam Sam không trả lời, hỏi ngược lại:

– Em cứ luôn có một vấn đề cực kỳ tò mò nhé, vì sao ở nước ngoài lại có nhiều người theo đuổi anh vậy?

– Bởi vì trong trường anh lưu truyền một tin đồn, ai hẹn hò với anh có thể được anh nấu cơm cho, nếu trở thành bạn gái của anh thì sẽ có thể hàng ngày đều được ăn cơm do anh nấu rồi. Rất nhiều cô nàng vì tham ăn, muốn ăn cơm anh nấu nên hy vọng được hẹn hò với anh.

– Hóa ra là cơm phiếu à. – Lam Sam hiểu rồi, cô còn suy từ một thành ba: – Hơn thế anh ngốc nghếch như vậy, bọn họ sau khi ở cùng với anh còn có thể bắt cá hai tay tìm thêm người khác, à, chính là kiểu này. Chả trách mà em gái nào cũng muốn đè anh ra.

Kiều Phong thấy xấu hổ, anh xoay mặt đi, nhỏ giọng nói:

– Em không phải là vẫn luôn ăn đó sao.

Lam Sam cười hì hì tiến lại, bẻ khuôn mặt anh quay lại đối diện cô. Cô hỏi:

– Anh thật sự bây giờ không còn chút tình cảm nào đối với Tô Lạc à?

Kiều Phong hơi suy nghĩ, rồi đáp:

– Đối với tình hình lúc đó, Tô Lạc đúng là một cô gái hoàn mỹ, bài kiểm tra viết đạt điểm tối đa, khảo sát tính cách cũng vô cùng xứng đôi với anh, cô ấy tựa như một tổ hợp phương trình microphone dạng hoàn mỹ vậy.

– Cái .. gì…. Hoàn mỹ.?

– Tổ hợp phương trình microphone . Đó là một tổ hợp phương trình vi phân, do nước Anh…

Lam Sam hoảng sợ vội vã xua tay:

– Dừng lại, em không có hứng thú với chuyện này, ừ, nói tiếp về Tô Lạc đi.

– Không có gì đáng nói cả, tuy rằng cô ấy là tổ hợp phương trình microphone nhưng lại chỉ thích hợp với chuỗi hàm vĩ mô, đối với loại hàm vi mô giống như anh, cô ấy cần…

Lần thứ hai Lam Sam cắt lời anh:

– Nói tiếng người đi.

– Bọn anh không hợp.

Lam Sam gật đầu, nói sớm như vậy chẳng phải tốt hơn à. Tiếp theo cô sẽ hỏi thẳng anh:

– Vậy vì sao anh và cô ấy còn đi cùng với nhau?

– Bởi vì anh hy vọng em sẽ ghen.

– !! – Lòng Lam Sam chợt trống rỗng, cô kinh ngạc há cả mồm, sau đó nhận ra hành động của mình rất thiếu nữ tính nên che miệng nhìn anh.

Kiều Phong nhìn cô chăm chú, dường như có những cơn sóng dịu dàng va đập vào lòng anh:

– Em không tin à?

– Em… tin! – Lam Sam gật đầu, hơi thở của cô cũng không còn bình tĩnh nữa. – Anh anh anh thích em ư?

Kiều Phong cúi đầu không dám nhìn cô, giọng anh thấp thấp, anh hỏi:

– Anh có thể thích em được không?

Phải chứ, có thể mà!

Lam Sam thật quá kích động. Kiều Phong cư nhiên lại thích cô! Thích cô! Thích cô! ! Gào khóc oa oa!!!!

Kiều Phong cúi đầu , lại hỏi:

– Anh có thể theo đuổi em được không?

– Đương nhiên là được rồi. – Lam Sam ôm ngực, thầm nghĩ, mẹ kiếp tên tiểu yêu tinh nhà ngươi có thể đập chậm chậm lại một chút được không? Máu trong người ta đang chảy ngược hết cả rồi.

Có được câu trả lời khẳng định đầu thuyết phục của Lam Sam, Kiều Phong thở dài:

– Lam Sam….

Lần thứ ba Lam Sam cắt lời anh:

– Ngượng quá, em thấy hơi mệt, em phải về nghỉ trước.

Cô ôm ngực, chân lảo đảo bước đi.

Kiều Phong có phần không yên tâm:

– Em không sao đó chứ?

– Không sao hết, anh đừng có qua đây.

Lam Sam đi ra ngoài, vừa đóng cửa lại, liền sung sướng đá ba phát thật cao. “Yes!” Cô quá hưng phấn, cô thật sự không sao có thể diễn đạt hết được, lúc này đối mặt với cánh cửa nhà Kiều Phong, cô chỉ có thể khoa chân múa tay vui sướng, hứng khởi. Cô vừa nhảy vừa hát:

– Cây táo nhỏ, anh là của em, yêu anh đến vậy anh còn chê ít, khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn ấm áp lòng em, thắp sáng lên ngọn lửa sinh mạng em – lửa lửa lửa lửa!

Cô nhảy nhót quanh cái chốt cửa hình cây táo nhỏ của Kiều Phong mấy lần, cô bỗng cảm thấy tâm trạng sung sướng như đang dạo chơi ở chốn bồng lai tiên cảnh vậy.

Chỉ có một từ: thoả mãn!

Ngay khi cô còn đang chỉ vào cánh cửa xinh đẹp để thể hiện suy nghĩ và tình yêu thì, đột nhiên cánh cửa mở ra.

Kiều Phong đứng ngay trước cửa, đôi mắt anh ánh lên ý cười dịu dàng nhìn về phía cô. Lúc này nụ cười của anh không hề ngượng ngùng, mà vô cùng thoải mái, vừa đẹp vừa rạng rỡ, như một rừng hoa đỗ quyên đang bừng nở.

Bố khỉ! Lam Sam ngượng muốn chết, không kịp nghĩ nhiều, quay đầu chạy trốn.

Kiều Phong rảo bước đuổi theo, một tay anh bắt cô trở lại. Anh ôm chặt lấy hông cô từ phía sau, không để cho cô có thể mở cửa vào nhà. Khuôn mặt anh dán lấy tai cô, anh cúi xuống cười, nụ cười của anh dường như ngọt tựa ly rượu ngon đang miên man trong cổ họng, nghe đến say lòng.

Lam Sam giơ nanh múa vuốt đòi về nhà, cô bốc phét:

– Này này này, em chỉ đang nhảy một bài để tăng sức khỏe thôi mà, anh kích động cái con khỉ ấy!

Kiều Phong quay ngược người lại, đẩy cô sát