
ng đang thắt yên màu trắng như hoa tuyết, thoạt nhìn trông giống như một cái thảm cực kỳ duyên dáng. Nó thấp hơn con ngựa Ả Rập một chút, rất thích hợp cho nữ giới cưỡi.
Lam Sam thấy cũng không tồi, vừa định nói “Lấy nó đi” , đột nhiên mắt thấy có người dẫn một con ngựa cao lớn đi qua, trông con ngựa đó rất oai phong lẫm liệt nên cô không cố tình nhưng vẫn bị thu hút.
Cô không nhịn được đi ra ngoài xem, vừa đến cửa đã nhận ra người dẫn ngựa kia , cô liền thấy kinh ngạc.
… Đó cư nhiên lại là Kiều Phong.
Sau khi Kiều Phong nhìn thấy Lam Sam, anh hơi sửng sốt:
– Lam Sam, tại sao cô lại ở đây?
Lam Sam nghĩ làm gì có chuyện trùng hợp đến thế này, nếu mà như thế thì nhất định là ông trời đặc biệt kỳ vọng vào mối nhân duyên của cô và Kiều Phong rồi, cho nên mới cứ hết lần này đến lần khác trùng hợp đến vậy. Cô rất hứng chí, đi tới vây quanh xem con ngựa của anh:
– Của anh đây à?
Đó là một con ngựa đen to lớn, dáng tráng kiêt, long bóng loáng khỏe mạnh, toàn thân không một chút pha tạp nào, chỉ có bốn cái móng màu trắng như tuyết.
Kiều Phong gật đầu:
– Đúng vậy.
Lam Sam rất thích giống ngựa oai phong này, gương mặt cô tỏ ra cực kỳ hâm mộ, cực kỳ muốn kiểm tra thêm nhưng lại không dám. Kiều Phong lại nói:
– Tính tình nó cũng không tốt lắm đâu, nhưng cô vẫn có thể cho nó ăn kẹo đấy.
Lam Sam vốn có mang theo kẹo, cô đút cho nó một cái. Nó rất nể mặt mà ăn ngay. Lam Sam nhẹ nhàng vuốt ve long nó, nhìn Kiều Phong, cười như không cười:
– Một dạng với anh.
Kiều Phong cúi đầu cười hì hì. Anh mím môi, tiếu ý nhè nhẹ khá rạng rỡ. Lam Sam nhìn anh, trong đầu lập tức nhớ đến một bài thơ:
Chỉ một cái cúi đầu dịu dàng ấy
Như đóa sen trắng e thẹn trong gió xuân
Cái gì nữa ấy ấy ấy nhỉ! Lam Sam đỡ đầu, không thể nhớ gì thêm!
Tống Tử Thành đứng cách không xa họ. Con ngựa Kiều Phong đang cưỡi chưa chắc Lam Sam đã có thể nhận ra nhưng chỉ cần liếc mắt anh đã nhận ra ngay, đó là con ngựa đua duy nhất ở đây: ngựa thuần chủng. Nếu nói về huyết thống cao quý thì nó chưa chắc đã được như con ngựa giống Ả Rập này, nhưng Lam Sam lại cứ vô cùng hiển nhiên cảm thấy hứng thú với con ngựa thuần chủng kia.
Cũng có thể là, yêu ai yêu cả đường đi không?
Đúng lúc Lam Sam chỉ vào con ngựa đen của Kiều Phong, hỏi anh:
– Anh có thể cưỡi nó được hay không đấy?
– Sẽ cưỡi.
– Thật không?
– Sẽ cưỡi để chụp ảnh.
Lam Sam trợn mắt nhìn:
– Phí của trời.
Kiều Phong thấy cô thích như vậy, ngay lập tức biết thời biết thế nói:
– Hay cô cứ cưỡi nó đi? – Nói xong đưa dây cương cho cô.
Lam Sam dắt ngựa, có phần ngại ngùng:
– Nó không tốt à, còn anh thì sao?
– Tôi có thể đứng xem. – Xem cũng đủ hài lòng rồi.
Anh đã nói vậy, cô lại càng ngượng ngừng hơn, nhưng cô vẫn thấy luyến tiếc con ngựa này, do dự một chút cô nói:
– Thôi quên đi, để chị đây mang anh đi cưỡi ngựa được chứ?
– Hả?
– Tôi đưa anh đi cưỡi ngựa, có đồng ý không? Không thích thì thôi.
– Đồng ý đồng ý! – Kiều Phong vừa nói vừa chạy như điên như dại theo sau.
Lam Sam vừa đi ra ngoài vài bước chợt phát hiện ra có chuyện không hợp lý lắm: Cô cùng đến với Tống Tử Thành , bây giờ làm sao có thể để sếp tổng lại chỗ này để chạy đi chơi một mình đây! Cô quay lại định chào hỏi, đúng lúc thấy Tống Tử Thành đang đứng trước cổng chuồng ngựa nhìn họ với thái độ lạnh nhạt.
Lam Sam hơi chột dạ, liền chăm sóc Tống Tử Thành ngay:
– Sếp tổng, chúng ta cùng đi được không? Càng đông càng vui.
Tống Tử Thành gật đầu, không hề từ chối, chỉ nói:
– Mọi người cứ đi trước đi, tôi còn có việc khác.
Lam Sam vội vàng đưa Kiều Phong đi theo.
Khuôn viên cưỡi ngựa được xây dựng trên một khu đất có địa thế bằng phẳng như thảo nguyên, ngoài kỹ thuật viên cưỡi ngựa cũng có một vài người cưỡi ngựa tự do. Lam Sam vốn chẳng hề nghiên cứu chút gì về bộ môn cưỡi ngựa nên ngay lập tức dắt ngựa đi cùng với Kiều Phong.
Từ đây, cô nhìn thấy Ngô Văn và Tiểu Du Thái đang cưỡi ngựa chạy đến. Tiểu Du Thái ngồi đằng trước Ngô Văn, khuôn mặt xoắn xuýt như cái bánh bao, thoạt nhìn trông khổ sở không sao tả hết được, mặc dù được nam thần nhà mình ôm eo nhưng trông cô nàng không hề hứng thú chút nào.
Vừa thấy Lam Sam, Tiểu Du Thái như thể tìm thấy vị cứu tinh:
– Lam Sam!
Ngô Văn có chút ngoài ý muốn. Theo như lời Kiều Phong kể thì Lam Sam vốn không thích cậu chàng, nhưng bây giờ lại nhìn thấy Kiều Phong nhanh chóng đưa cô nàng đến đây, cứ xem tình huống này thì không phải hỏng bét như lời cậu ta nói rồi.
Ngô Văn như bừng tỉnh: Sao anh lại tin vào lời Kiều Phong chứ? Đúng là ngu ngốc mà!
Lam Sam vờ như đang thương xót Tiểu Du Thái, cô cũng hơi đau lòng nên nói với Ngô Văn:
– Tổng giám đốc Ngô. Hay là để cho cô ấy nghỉ một lúc đi?
– Ừ, – Ngô Văn lên tiếng đáp. – Chúng tôi sẽ ra bờ sông nghỉ ngơi, hai người cứ đi chơi trước đi. – Nói xong quay ngựa lại, đưa mắt nhìn Kiều Phong.
Lam Sam dứt khoát leo lên lưng ngựa, thân hình cô mạnh mẽ nhanh nhẹn như một con diều hâu khiến Kiều Phong kinh diễm. Thế nhưng đến phiên anh lại có phần sốt sắng, trước đây vốn số lần cưỡi ngựa đã có hạn, nên đương nhiên số lần lên