Old school Easter eggs.
Cái thùng cơm sát vách

Cái thùng cơm sát vách

Tác giả: Tửu Tiểu Thất

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327612

Bình chọn: 7.5.00/10/761 lượt.

“tặng”, xà phòng là một loại sản phẩm hóa học có tác dụng vệ sinh, trong thành phần ngoài nước thì còn có kiềm nữa.

Lam Sam vỗ mạnh đầu:

– Hiểu lầm hiểu lầm hiểu lầm hiểu lầm hết rồi! Tôi nói cho anh biết nhé, cái từ này đằng sau nó còn có một điển cố, không tin anh cứ lên mạng mà kiểm tra đi. Mặc dù không cần tra anh cũng có thể hiểu ra được rốt cuộc nó nghĩa là gì. Nói chung là tôi không cố ý, cũng không ác ý đoán mò, ai mà ngờ được anh cư nhiên lại không biết ý nghĩa của từ này thế chứ.

Kiều Phong cau mày:

– Vì sao tôi nhất định sẽ biết được ý nghĩa của nó?

Lam Sam chất vấn:

– Nhưng tôi coi anh là anh bạn thân thiết, kề vai sát cánh cùng anh, từ trước đến nay anh chưa hề phản đối nhé. Anh có phải là thích tôi không? – Chính miệng hỏi thế này cô có hơi chột dạ, mắt đảo loạn xạ.

Kiều Phong ngực cứng lại, thốt ra lời:

– Tôi thích cô? Cô trước hết sửa lại não một lần rồi hãy quay lại thảo luận với tôi về vấn đề này.

– Anh… ! – Không hiểu sao Lam Sam bừng bừng lửa giận chỉ vì một câu nói của anh, cô xách quần: – Anh đây là đang công kích chính diện đấy! Chỉ số thông minh cao thì có thể tùy tiện khinh bỉ người khác sao? Rồi rồi rồi tôi biết tôi đần độn, tôi không xứng được làm bạn anh! Được chưa! – Nói xong cô quay đầu đi thẳng về nhà, sau khi vào nhà còn vô cùng tức giận đập cửa thật mạnh.

Rầm!

Cả người Kiều Phong chấn động, ngơ ngác nhìn cánh cửa gỗ màu hồng kia. Anh bỗng nhiên thấy rất khổ sở. Tại sao anh lại nói vậy chứ, anh rõ ràng đâu có ý này… Sao lại không khống chế được tâm trạng, chẳng lẽ buổi chiều uống thuốc bị làm sao à? Có phải vấn đề ở thuốc cảm không nhỉ. Ừ có khi nào thuốc hết hạn không?

Anh vào nhà tìm đống thuốc kia xem lại, không hề hết hạn.

Hẳn là vì đang ốm nên tâm trạng không tốt à? Anh hít sâu, cũng không biết phải sửa chữa cục diện hiện tại như thế nào, đầu óc loạn cả nên, chẳng có gì rõ ràng nữa. Anh không còn cách nào khác là vào phòng ăn hưởng thụ nốt bữa ăn của mình nấu. Bữa cơm chỉ có hai món xào, Kiều Phong chỉ lấy một đôi đũa nhưng chẳng muốn động đũa. Cháo hoa cũng chỉ ăn được nửa bát- anh ngã bệnh nên ăn uống thực sự không được tốt.

Ăn xong anh đo lại nhiệt độ cơ thể – 38 độ.

Trước khi đi ngủ anh uống thuốc hạ sốt.

Tuy rằng đã sớm nằm trên giường nhưng anh không sao ngủ được, cả người nóng như một cái lò than, da anh chạm vào nóng rực, anh cảm thấy như bị một tiểu vũ trụ vô hạn thiêu đốt. Đầu anh rất nặng, như đang đội vòng kim cô niệm thần chú, vừa đau vừa khó chịu. Trời rất nóng nhưng anh vẫn đắp chăn trên giường, tuy thấy nóng muốn chết nhưng không hề toát được mồ hôi. Anh rời giường, tự vắt một cái khăn ướt đắp lên trán để hạ sốt. Cảm giác mát lạnh trên trán khiến anh cảm thấy khá hơn một chút, anh mở to hai mắt nhìn khắp căn phòng vắng vẻ tối đen một lượt.

Con người mỗi khi sinh bệnh đều dễ dàng cảm thấy cô đơn.

Kiều Phong ngơ ngác nằm trên giường, tuy cả người anh đều nóng nhưng trong ngực lại lành lạnh. Anh thấy giường mình như một vũ trụ bao la quá rộng lớn thế nhưng không cách nào ngủ được.

Anh lại nằm xuống giường, ôm Schrodinger lên giường cùng ngủ. Schrodinger nằm bên cạnh ảnh, thở phì phỏ, âm thanh đơn điệu cứ lập đi lập lại khiến anh thấy hơi buồn ngủ.

Quá nửa đêm, Kiều Phong lại tỉnh.

Anh cực khó chịu đựng nổi, cả người mềm oặt vô lực, đầu óc đau nhức khổ sở, cổ họng bỏng rát muốn chết, lại còn cực kỳ đau. Anh ho khan, mò lấy cái nhiệt kế từ trên đầu giường đo nhiệt độ cơ thể, 39.7 độ. Sốt đến mức này thì phải lập tức nhập viện thôi. Anh lấy điện thoại di động, gọi cho Lam Sam theo bản năng, nhưng vừa thấy di động hiện lên hai chữ “Đần đần” anh lại không sao ấn nút gọi nổi, rồi anh dập máy.

Sau đó anh gọi taxi.

Nửa đêm, một mình vào viện, tự đăng ký, tự đến gặp bác sĩ, cả người anh đều trong trạng thái mơ hồ, bước đi thất tha thất thểu. Bác sĩ đo lại nhiệt độ cơ thể, hỏi thêm vài vấn đề, cuối cùng nói:

– Sao lại để nặng thế này mới tới, đợi thêm chút nữa để sốt cháy lục phủ ngũ tạng hãy đến chứ.

Kiều Phong ngồi yên lặng chấp nhận toàn bộ những lời khiển trách của bác sĩ.

Bác sĩ này đã bốn năm mươi tuổi, trong mắt ông Kiều Phong vẫn chỉ là một đứa trẻ. Ông vừa kê đơn thuốc vừa hỏi:

– Sốt cao thế này mà một mình tự đến?

– Vâng. – Anh mở mắt, trong mắt toàn là cô đơn.

Bác sĩ không nói gì thêm, một cậu bé đẹp trai như vậy ngã bệnh lại chẳng có ai chăm sóc, thật đáng thương. Sau đó Kiều Phong được truyền nước muối trên giường bệnh. Hộ lý hẳn là một người mới vào nghề, ghim đến vài lỗ trên tay anh mới tìm được ven, cô nàng áy náy:

– Xin lỗi nhé, có đau không?

Thần sác Kiều Phong dại ra, anh lắc đầu, ánh mắt nhu thuận sạch sẽ như một dòng nước, nhưng có lẽ vì đang bệnh nên dường như có phần trống trải. Những người đẹp thường dễ nhận được sự đồng cảm của mọi người, hộ lý thấy anh hiền lành nên trong lòng cũng cảm hóa.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Phong gọi điện cho anh trai mình.

Ngô Văn không có thói quen dậy sớm, anh nhận điện thoại với giọng điệu khó chịu:

– Kiều Phong, có phải em bị bệnh hay không thế?

– Đúng vậy.

– …

Ở đầu