
Cắt, đã hai tám tuổi rồi còn giả làm Lolita làm cái gì chứ! Ngô Văn khá khinh thường, dời mắt xuống dưới xẹt qua bộ ngực dưới dây bảo hộ.
– A…. – Tiến cười của anh thật vô cùng vô tận khinh bỉ .
Tiểu Du Thái vẫn quan sát anh, cho nên biết anh đang khinh bỉ cái gì. Cô cúi xuống, khuôn mặt không thể kiềm chế mà đỏ lên.
Thời điểm này tình hình giao thông vô cùng thuận lợi, họ đã sắp đến dưới nhà Kiều Phong. Kiều Phong bê đồ đạc bên xe Ngô Văn: đồ ăn vặt, bộ bài để giết thời gian, một số y cụ dùng cho ban đêm, thuốc chống muỗi, kính thiên văn…. Vốn anh định mang theo cả Schrodinger nhưng Kiều Phong sợ bị quấy rầy nên không mang.
Sauk hi lên xe Lam Sam rất lễ phép chào hỏi Ngô Văn. Từ trước đến nay Ngô Văn đối với cô đều rất hòa ái dễ gần nên khiến cô có tâm lý hơi chip bông.
Tiểu Du Thái cũng ít nói, cô nàng đang xoắn xuýt về bộ ngực chưa dậy thì của mình. Cô nghiêng đầu sang chỗ khác nói chuyện với Lam Sam, lại nhìn thấy bộ ngực đáng kiêu ngạo của cô nên bỗng nhiên hai mắt phát sáng.
Ôi thật đáng hâm mộ quá…..
Lam Sam cảm thấy thật quỷ quái, cô bất động thanh sắc lấy tay che, hỏi Tiểu Du Thái:
– Cậu định nói gì thế?
– Không có gì. – Tiểu Du Thái duỗi thẳng cổ, tìm thẳng vị trí đó mà nhìn không hề chớp mắt. Ặc ặc ặc, sao lại có thể to thế chứ…
Kiều Phong đột nhiên lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có chút gì cứng nhắc lạnh lẽo, thể hiện tâm trạng của anh không được tốt. Ânh nói với Tiểu Du Thái:
– Cô, quay lên đi.
Trong thế giới của Tiểu Du Thái, uy lực của Kiều đại thần còn đáng sợ hơn cả tổng giám đốc Ngô. Cho nên cô vội vàng quay đầu lên.
Trên xe chợt yên tĩnh kỳ lạ, Ngô Văn hình như không thể chịu nổi nên đùa với Tiểu Du Thái:
– Đến đây hát một bài.
Tiểu Du Thái tuân lệnh định há mồm hát, đột nhiên Ngô Văn lại tối sầm mặt:
– Cô câm miệng ngay.
– … – Tiểu Du Thái cực kỳ buồn phiền. Cô chỉ ngực nhỏ một chút thôi chẳng lẽ đến quyền lợi được hát cũng không có à?
Ngô Văn bật nhạc, cả buồng xe tràn ngập âm thanh vui vẻ vì vậy dù họ im lặng cũng không còn quá lúng túng. Giai điệu vui vẻ thư giãn khiến Lam Sam thoải mái tinh thần, dần dần cô cảm thấy hơi mệt, ngáp một cái.
Kiều Phong thấy vậy, ngôi nhích lại gần, anh nhẹ nhàng nâng vai một chút bày tỏ ý định ngầm đồng ý.
Lam Sam không chú ý đến phản ứng của anh, cô vẫn thẳng đầu, không các nào khác là lấy tay nâng mặt , chống cùi chỏ vào cửa xe, mơ mơ màng màng ngủ mất. Cả người cô vặn vẹo dựa vào cửa xe, đầu vẫn đặt trên cửa kính. Xe đột nhiên xóc nảy khiến cô đập đầu vào cửa kính.
Kiều Phong cảm thấy thật kỳ lạ, rõ ràng trên xe vẫn bật nahcj nhưng sao anh nghe thấy tiếng đập thật rõ ràng. Mắt thấy cô sắp đập đầu thêm lần nữa, anh không nhịn được đưa tay kéo cô lên.
– Làm gì thế? Lam Sam bất mãn lầu bầu, nhưng mắt vẫn chưa mở ra.
Anh đột nhiên kéo cô vào lòng.
Lam Sam mơ mơ màng màng không còn khả năng phân tích nữa, cô cảm thấy bây giờ thoải mái hơn nhiều nên càng buồn ngủ hơn, cô rúc vài ngực anh vài cái rồi yên lặng ngủ thiếp đi.
Kiều Phong đỡ lấy vai cô, đầu cô đang đặt trên xương quai xanh cảu anh, tóc cô tõa vào cổ anh, vào thời khắc này cả hai đang cực kỳ thân mật. Hơi thở của cô đều đều, cả người đều rủ xuống vô lực không ngừng lay động trước ngực anh. Anh không kìm được mà rủ mắt xuống, bởi tầm nhìn giới hạn nên anh chỉ có thể nhìn thấy đôi môi trơn bóng cùng chiếc cằm trắng nõn của cô, không biết cô đang mơ thấy điều gì mà bỗng liếm môi một cái, Kiều Phong cũng ngốc ngếch liếm môi theo.
Tầm mắt anh lại tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, cả người anh đột nhiên cứng ngắc. Lam Sam mặc một chiếc áo cổ chữ T rất bình thường, cổ áo cũng không quá rộng, nhưng ở tư thế này, góc độ này khiến toàn bộ cảnh xuân dưới cổ áo kia không hề báo trước mà thoải mái lộ ra, phần ngực trắng nõn nhẵn nhụi gồ lên như chiếc bát sứ thượng hạng căng tròn sung mãn thuần sác trắng, bên cạnh dường như một khe thiên nhiên , thậm chí anh còn thấy rõ được cả màu sắc xanh lam đậm của nội y ….
Dừng lại, dừng lại không được nhìn nữa!
Trong lòng hắn như vậy hò hét, tầm mắt cũng không nghe sai sử, vững vàng dính vào trên người nàng.
Lam Sam đột nhiên nói mê, mồm miệng không rõ , cũng không biết đang nói cái gì. Kiều Phong lại nguyên nhân của nàng hồ ngôn loạn ngữ mà rồi đột nhiên tìm về thần trí, hắn chợt nghiêng đầu qua chỗ khác, liều mạng nhìn ngoài cửa sổ.
Ngô Văn vừa lái xe, một bên ở kính chiếu hậu thượng rình coi ngồi phía sau hai người tình hình. Thấy Kiều Phong chủ động ôm Lam Sam đi ngủ, Ngô Văn cảm thấy tiểu tử này coi như có thể cứu chữa; thấy Kiều Phong nhìn ngoài cửa sổ, mặt biến hóa đến đỏ bừng thời điểm, Ngô Văn một bên khinh bỉ hắn không tiền đồ, một bên âm thầm vui mừng, xem ra mình tiểu đệ cởi chỗ thời gian không xa…
Mấy người cuối cùng đứng ở đập chứa nước phụ cận một cái nông gia bên ngoài viện. Ở đây không cho đóng quân dã ngoại, rất nhiều tới đây chỗ du ngoạn mọi người ở nông gia viện. Bọn họ đem đồ vật dời xuống tới, phân phối xong gian phòng lúc, cách cơm tối còn có hơn một giờ.
Bốn người góp cùng nhau thảo luận này hơn