XtGem Forum catalog
Buổi chiều Windows – Nguyễn Nhật Ánh

Buổi chiều Windows – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321971

Bình chọn: 10.00/10/197 lượt.

rước, dẫn đường.

Chapters: 4

Xuyến, Thục và Cúc Hương ngồi chụm đầu trước chiếc máy của Xuyến. Người nào người nấy cầm lăm lăm cây viết trên tay, mắt nhìn lom lom lên màn hình trước mặt.

Thiếu đứng bên cạnh. Anh lặp đi lặp lại những thao tác trên máy thật chậm rãi, vừa làm vừa giảng giải cặn kẽ.

Ba cô gái vừa nhìn vừa nghe vừa lúi húi ghi chép. Help là giúp đỡ, Copy là chép, Rename là đổi tên, Delete là xóa, Quit là rời khỏi…

Cứ mỗi lần Thiếu giảng một lệnh mới, Xuyến lại gật gù chặc lưỡi:

-Chà, chà, cái này đúng là mình đã học qua rồi!

Cúc Hương ngồi bên tủm tỉm cười không nói gì. Đợi Xuyến “chà, chà” dến lần thứ ba, nó mới buột miệng:

-Cái này tao cũng học qua rồi!

Xuyến trố mắt:

-Đừng có xạo! Mày học hồi nào?

Cúc Hương nháy nháy mắt:

-Thì mới vừa rồi đó!

Biết Cúc Hương chọc quê mình, Xuyến toét miệng ra cười. Nhưng ngay lập tức nó lấy lại vẻ nghiêm nghị:

-Nhưng có một lệnh tao học từ hôm qua! Anh Vân của mày chỉ riêng cho tao!

Cúc Hương đỏ mặt:

-Anh Vân của mày thì có! Đồ vô duyên!

Xuyến tỉnh rụi:

-Sao hôm qua mày bảo anh Thiếu là của tao, bây giờ lại bảo anh Vân?

Thiếu đứng ngay bên cạnh mà Xuyến cứ bô bô, chẳng kiêng dè gì hết khiến Thục điếng hồn. Nó khẽ liếc Thiếu, thấy anh bối rối vờ nhìn ra cửa, làm như chẳng nghe thấy gì.

Sợ Xuyến cao hứng “nói bậy” tiếp, Thục vội hỏi:

-Hôm qua anh Vân chỉ cho mày lệnh gì đâu?

– Lệnh rename! Hôm qua ảnh “đổi tên” tao thành Mai-ka, tụi mày không nhớ sao?

Rồi không đợi Cúc Hương và Thục kịp hưởng ứng, Xuyến tiếp tục oang oang:

-Cả con Cúc Hương nữa! Hôm qua nó cũng học được một lệnh mới!

-Anh Thiếu của mày chỉ cho tao hả? – Cúc Hương trả dũa.

-Không! – Xuyến lắc đầu – Không ai chỉ cho mày hết! Mày là đứa thông minh nên tự mày nghĩ ra!

Cúc Hưong khoái chí:

-Hôm qua tao nghĩ ra lệnh gì vậy?

-Lệnh quit! Hôm qua sau khi làm mình làm mẩy một hồi, mày quit thẳng một mạch từ đây ra cửa chẳng chào hỏi ai hết, cũng không thèm see you again lấy một tiếng!

Cúc Hưong xịu mặt:

-Mày mà còn “chơi quê” tao, tao quit luôn bây giờ cho coi!

Nghe Cúc Hương dọa bỏ về, Thục hoảng hốt can gián:

-Thôi, thôi, tụi mày giữ yên lặng để nghe anh Thiếu giảng tiếp kìa!

Lời nhắc nhở của Thục có hiệu lực tức thời. Xuyến và Cúc Hương lập tức ngưng ngay cuộc đấu khẩu.

Thiếu vờ như không để ý. Anh thò tay gõ lên bàn phím, khẽ hắng giọng:

-Những điều cơ bản, các bạn nắm sơ như thế là tạm đủ. Khi nào có thì giờ, các bạn sẽ tìm hiểu sâu thêm. Còn bây giờ các bạn sẽ học cách soạn thảo văn bản tiếng Việt trên phần mềm VNI!

Vừa nói Thiếu vừa từ từ nhấn phím chuyển vệt sáng xanh trên màn hình đến thư mục VNI.

Giảng đến đâu, Thiếu thực hành đến đó. Anh cố ra tay một cách chậm chạp, khoan thai để các cô gái kịp theo dõi.

Thục nói nhỏ với Cúc Hưong:

-Giống học toán quá hả mày!

Cúc Hương rùn vai:

-Theo tao thì giống ở trường đào tạo điệp viên hơn! Nghe cứ như đang học mật mã!

Đang thì thầm, Cúc Huơng và Thục bỗng nghe Xuyến kêu lên:

-Ê, ê, anh vừa nói F2 là gì?

-F2 là lệnh save.

-Lệnh save là lệnh gì?

-Save nghĩa là lưu giữ! Nếu chúng ta không save kịp thời, toàn bộ những dữ liệu chúng ta vừa nhập vào sẽ bi mất sạch nếu chẳng may…điện cúp thình lình!

Cúc Hưong gật gù:

-Như vậy chứng tỏ lệnh save này rất quan trọng!

-Đúng! – Thiếu gật dầu – Đây là lệnh rất quan trọng, vì vậy các bạn luôn luôn phải nhớ save trong khi làm việc!

Cúc Hương nheo mắt ngó Thiếu:

-Vậy anh đã nhớ save chưa?

Câu hỏi không đâu vào đâu của Cúc Hương khiến Thiếu chưng hửng:

-Cúc Hương bảo tôi save chuyện gì?

-Save cái câu tôi nói khi nãy đó? – Giọng Cúc Hưong tinh quái.

Thiếu càng ngơ ngác:

-Câu khi nãy là câu gì?

Cúc Hưong cười cười:

-Thì cái câu tôi “cáp đôi” anh với con Xuyến đó!

Câu hỏi trắng trợn của Cúc Huơng khiến mặt Thiếu đỏ ửng, màu đỏ lan tới tận mang tai. Vốn hiền lành, lại cả thẹn, Thiếu không quen với kiểu ăn nói táo bạo của các cô gái. Lúc nãy, nghe Xuyến và Cúc Hương mượn cớ đối đáp để trêu mình, anh còn có thể giả tảng ngó lơ chỗ khác. Nhưng lần này, Cúc Hương hỏi thẳng, anh chẳng có cách nào tránh né.

Không nghĩ ra câu gì đáp trả, cũng không thể vờ vịt ra vẻ ta đây…lãng tai, Thiếu đứng như chôn chân tại chỗ và nghe mặt mình nóng lên.

Vẻ lóng ngóng tội nghiệp của Thiếu khiến Thục bất giác động lòng. Nó dịu dàng lên tiếng:

-Hai đứa nay nghịch như quỷ, anh hơi đâu để ý! Cứ delete tất cả đi là xong!

-Chà, – Cúc Hương quay sang Thục – Cô nương này bữa nay mồm mép quá hén! Mày lạng quạng, tao delete mày ngay tại chỗ bây giờ!

-Xí! Tao cóc sợ!

-À, à! – Cúc Hương trợn mắt – Mày ngon há!

-Thôi, thôi! – Sau khi được Thục giải vây, Thiếu kịp lấy lại bình tĩnh, liền hắng giọng can thiệp – Các bạn đừng đùa giỡn nữa!

Rồi anh rút từ trong ngăn kéo ra ba tờ giấy,đưa cho mỗi cô gái một tờ:

-Đây là phần bài tập! Bây giờ các bạn chia ra mỗi người một máy và cố vận dụng những điều vừa học được để thực hiện những yêu cầu ghi trong này!

Xuyến chớp mắt:

– Có được giở tập ra xem không?

-Tha hồ! – Thiếu dễ dãi – Giở tập hay không giở tập không phải là vấn đề! Điều quan trọng