
vào cấm địa của Rose. Trong tường thành đen ngòm của những chiếc áo đen, hàng loạt mũi súng bạc sáng lóa chỉa ra, nhằm thẳng vào những tên áo đỏ vô cùng lì lợm.
Tốc độ chớp nhoáng, nhanh và chuẩn xác là tất cả để miêu tả về hành động của Kate. Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, ngay khi bắt đầu, mọi người đều nhận định hôm nay Rose sẽ ngập trong biển máu vì cơn thịnh nộ , sự giận dữ đến đỉnh điểm của Gió lạnh.
Phần lớn lực lượng của Rose đều bị tấn công ở chân, tay và vai. Với loại đạn có sức sát thương cực lớn mà Kate vừa sáng chế thì chỉ bấy nhiêu thôi, kẻ địch đã không thể gượng dậy.
Ấy thế, những tinh anh của tổ chức siêu việt này và cả Rain hiện tại đều mang một bộ mặt hết sức kinh hãi. Không phải cái giá lạnh của mùa đông mà một cơn rét buốt đang dần dần xâm nhập vào cơ thể họ.
Tình thế trở nên hỗn loạn khi cả Kate và Rose chứng kiến cách ra tay tàn nhẫn của Hàn Phong.
Pằng..Pằng….Những phát đạn liên tiếp ghim thẳng vào tim đối phương, dòng máu đỏ tươi sóng sánh dưới nền đất càng làm ánh nhìn kia thêm u ám, lạnh lẽo.
Không một ai có thể thoát khỏi chiếc lưỡi hái sắc nhọn của Tử Thần, mỗi khi cánh tay ngang tàn kia giơ lên sẽ có một người ngã xuống. Vài tên trước đó bị đội quân áo đen tấn công trở nên thảm hại thì giờ đây chúng rất nhanh chóng kết thúc cuộc đời mình.
Gió Lạnh như điên cuồng, anh hủy diệt hết thảy những kẻ phía trước. Trong đôi mắt đen cao ngạo kia, một ngọn lửa đang phừng phừng thiêu rụi tất cả.
Những người chứng kiến cảnh này đều đờ ra, không ai dám bước lên ngăn anh. Dù Rose là tổ chức phi pháp, dù bọn chúng từng làm rất nhiều chuyện gian ác nhưng phải nhận lấy kết cục thế này, thật sự quá bi thảm.
Một mảng yên lặng phá vỡ nỗi ám ảnh của mọi người, tất cả lập tức hướng ánh nhìn đến thân người cao lớn đang nhuốm đầy mùi máu tanh.
Hàn Phong thản nhiên giẫm lên đống xác dưới chân, giọng nói âm u cất lên:
-Mau đi tìm cô ấy!
Lời nói vừa dứt, những chiếc áo đen nhanh như gió, len vào từng ngỏ ngách của tòa lâu đài.
Khi không gian đã trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó, đôi mắt đen ngập sự chết chóc chợt tối lại, một tia đau đớn và run rẩy chưa từng có thoáng hiện lên dưới hàng mi mệt mỏi rủ dài.
-Hạ Vân Linh, không được phép của tôi, em mãi mãi cũng không thể rời xa tôi !
Cháp 38: Hủy diệt (2).
Thứ gì đó chực nổ tung trong đầu óc, ý nghĩ giết người, giết sạch lũ bẩn thiểu của Rose làm máu huyết đang nóng lên của anh như trào ra ngoài.
-Báo cáo, bên trên có phát hiện!
Xoẹt. Hai chiếc bóng nhanh nhẹn lách qua đám người áo đen trước mặt, hành động bất ngờ khiến tất cả sửng sốt nhưng sau khi định thần họ cũng vội vã chạy theo.
Chứng kiến sự nổi giận và điên cuồng của Gió Lạnh, hơn ai hết, họ những thuộc hạ của anh, những chiếc đầu sắc bén ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
Người lãnh đạo tối cao của Kate, người con trai lạnh lùng ,tàn khốc với biệt danh Gió Lạnh chưa bao giờ mất kiềm chế như lúc này.
Anh luôn dửng dưng nắm cần điều khiển, sẵn sàng chấm dứt mọi cuộc “dạo chơi” khi không còn hứng thú.
Bản lĩnh và sức mạnh của Đình Hàn Phong từng làm họ khuất phục, khiến những khối óc thiên tài tình nguyện cống hiến cho Kate, bán mạng vì Gió Lạnh.
Do vậy, khi chứng kiến cảnh tượng tàn khốc trước mắt, hết thảy những chiếc đầu thông minh đều khẳng định rằng, cô gái kia thật sự rất đặc biệt đối với Hàn Phong. Đó là người đầu tiên và cũng là duy nhất ảnh hưởng đến tâm trạng và mọi suy nghĩ của anh.
Rầm…..Thân người màu trắng giận dữ đá sập cánh cửa sắt cũ nát, chiếc bóng cao lớn lao thật nhanh vào bên trong.
Đôi mắt nâu bất chợt sẫm lại khi nhìn thấy cô gái trước mặt, trái tim đau đớn tựa ngàn vạn mũi tên đâm xuyên.
Nhã Nhi ngồi đó, thất thần nhìn vào chiếc giường lớn phía trước. Hốc mắt cô đỏ hoe, gương mặt tái nhợt đầy rẫy vết trầy xướt. Mùi máu tanh tưởi bốc lên từ bộ quần áo lấm lem, từ vết rách nơi cổ tay vì ra sức giãy giụa.
Rain chết lặng, hai chân nặng nề bước đến gần Nhã Nhi. Ngay từ lúc bắt gặp bộ dạng này của cô, một cảm giác bất lực chợt ập đến. Lúc cô đau đớn, khi những giọt nước mắt yếu mềm lặng lẽ tuôn rơi anh đã không đến, không thể ôm lấy cô, bảo vệ cô.
Rain nhận ra, anh rất yêu cô, yêu sâu đậm cô nhóc tinh nghịch hay cãi nhau với mình. Một Nhã Nhi ranh mãnh, lém lỉnh nhưng mạnh mẽ và kiên cường. Cô nhóc ấy không biết từ bao giờ trở nên thật đặc biệt, đặc biệt đến mức Rain phải khốn đốn, khổ sở khi đánh mất cô.
Thân người bé nhỏ run lên bần bật khi bị Rain ôm vào lòng, cánh tay yếu ớt vung loạn xạ, đôi mắt hốt hoảng và bi phẫn tột độ.
Một màn tuyết trắng xóa hiện ra trước mắt Nhã Nhi, từng bông tuyết rơi trên nền đất, lạnh lẽo. Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trái tim đã rát buốt với những nhịp đập ngày càng yếu dần.
Mọi vật xoay quanh bỗng chốc mờ ảo, cô nghe thấy tiếng cười khoái trá của người đàn ông dâm đãng kia, giọng nói tàn độc của cô gái mang mặt nạ, ánh nhìn ghê tởm của bọn chúng đang chiếu thẳng lên người cô.
Rồi tiếng gọi của Vân Linh bất giác vang lên, cô ấy van xin, gào thét đến khản giọng nhưng không một ai….không ai đến cứu.
Nhã Nhi hét thậ