
ừng chút, cảm thụ nó đang từ từ trướng lớn…trướng lớn…
Lâm Khải tà ác cười, thì ra cô còn “sợ” như thế, cô càng có nhược điểm, hắn càng phải hành hạ cô, hắn muốn đem ” nhục nhã” cô mang đến cho hắn vào buổi tối hôm nay trả hết lại cho cô ngay bây giờ.
“Hôn nó…” Tay của hắn dùng sức xé ra, váy của cô liền bị tuột xuống đất, có chút thô lỗ kéo váy ở ngực cô xuống.
Tô Tiểu Mễ chịu đựng khó chịu, chịu đựng cảm giác muốn ói đang không ngừng trao lên, cô thật rất ghét hôn vật kia của đàn ông.
Hắn nhìn thấu sự do dự của cô, mà hắn lại độc ác đè đầu cô xuống, đem bảo bối của hắn dán vào môi của cô.
“Ô ô…Ô ô…” Cô liều mạng lắc đầu, muốn rời khỏi cái địa phương đáng chết này.
Lâm Khải lại gắt gao đè đầu của cô lại, không để cho cô có cơ hội giãy thoát.
“Tôi muốn em an ủi nó… an ủi nó thật tốt… Tin tưởng tôi, chỉ cần em làm được, tất cả đều sẽ khá hơn…sẽ khá hơn…” Hắn ra lệnh đồng thời cũng không quên an ủi cô.
“Không thể… Tôi không muốn…” Trong lòng Tô Tiểu Mễ có chút khủng hoảng, ở trong tiềm thứ của cô, cô cảm thấy nơi đó thật bẩn, cô không cách nào tiếp nhận dùng miệng.
“Có thể… Tin tưởng chính em…” Hắn đè nén thân thể, nâng lên, khiến nó đến gần môi của cô hơn.
Đôi môi mềm mại và ấm áp của cô giống như thuốc phiện, khiến cho hắn khẩn cấp cần cô bao phủ.
“Không…”
Môi của cô vừa mới mở ra, hắn tà ác đem mình nhét vào trong miệng của cô, hơn nữa dùng tay đè đầu cô, để cho cô nhấp nhô lên xuống.
Tô Tiểu Mễ bị vật lạ nhét đầy trong miệng, căn bản không cách nào mở miệng nói chuyện, nơi đó quá lớn, nuốt vào khiến cô bị nghẹn thật khó chịu.
“Ừ…” Lâm Khải càng ngày càng nóng, thậm chí ức chế không được phát ra thanh âm hưởng thụ, cái miệng nhỏ nhắn của cô thật tốt đẹp, bao bọc nó thật chặt, mặc dù không có một chút kỹ xảo, nhưng bản năng phản ứng không lưu loát lại làm cho hắn không ngừng co quắp, hắn không chịu nổi, hắn hiện tại muốn cô.
Trong ý thức của hắn, hắn sợ cô quá lâu sẽ hoàn toàn hỏng mất, cho nên, chỉ chốc lát sau, hắn liền bỏ qua cho cô, nâng đầu của cô lên, lật thân thể đè lên, dùng sức hôn xuống, ngậm môi của cô, phía dưới hung hăng đâm cô.
Tô Tiểu Mễ muốn hít thở từng ngụm, từng ngụm, hắn lại cố ý không buông tha cô, liều mạng hôn cô, khiến cho cô không cách nào hô hấp.
Tay của hắn nâng trướng lớn của mình lên, vừa dùng sức, hung hăng vùi vào chỗ sâu của cô, đột nhiên buông đôi môi của cô ra.
“A… A…”
Hắn nhìn đầu cô ngửa ra sau, một loại tuyệt vọng sau hoan ái vui sướng khiến cho cô không mục đích lên tiếng rên to, phát ra khát vọng nguyên thủy nhất trong thân thể.
Cánh tay của hắn dán vào tay của cô thật chặt, mà phía dưới hắn lại mạnh mẽ đâm vào cô, giống như là một loại thổ lộ càng giống như là một loại cảnh cáo.
Thân thể vui mừng đan xen đau đớn di chuyển toàn thân.
“Đừng nhanh như vậy…chậm một chút…” Tô Tiểu Mễ không nhịn được khó chịu cầu xin hắn.
Hắn lại giống như một kẻ nghiện, nhanh không dừng được, thật ra thì hắn rõ ràng hơn ai hết biết mình đây là cố ý, hắn cố ý khiến cho cô đau cũng làm cho cô vui vẻ.
“Nhớ kĩ, tôi có thể khiến cho em vui vẻ nhưng cũng có thể khiến cho em đau đớn…Nếu như em không nghe lời liền…” Trong giây lát, hắn hung hăng nâng chân của cô lên, cân bằng với chính bả vai của cô, dễ dàng cho hắn xâm nhập vào trong thân thể của cô hơn, bá đạo, cuồng liệt lướt đè cô hôn.
“Ừ… A… A a a…” Một tiếng, một tiếng rên từ miệng của cô phát ra, đó như minh chứng cho sự hưởng thụ cùng thống khổ.
Chương 97: Hành hạ cô 2
Thật lâu sau, Tô Tiểu Mễ mới dần dần ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt khiến cho cô thoạt nhìn thật yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô lại làm cho mình thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, cường ngạnh nặn ra khuôn mặt tươi cười với hắn.
“Hiện tại đã trễ rồi, em có thể về nghỉ ngơi không?” Thanh âm của cô rất ngọt đẹp, ngọt ngào đến cô cũng cảm thấy đó không phải là thanh âm của mình.
“Ừ.” Hắn chẳng qua là nhẹ nhàng gật đầu đáp lời, trong không gian mờ mờ, nếu như cô cẩn thận nhìn ánh mắt hắn, cô nhất định sẽ phát hiện giờ phút này trong mắt hắn bao hàm đau lòng cùng hối hận.
“Cám ơn!” Tô Tiểu Mễ nói ra hai chữ này rồi, cả người đều phát run
Mở cửa xe tay cũng run đến dừng không được, kéo váy dài từ trong xe đi xuống rồi, cô dùng hết toàn bộ khí lực để cho mình đứng vững, không muốn biểu hiện mất thể diện ở trước mặt hắn.
Lâm Khải cho là cô sẽ ngã xuống, ở một khắc đó, hắn hi vọng cô ngã xuống, hắn đang suy nghĩ, chỉ cần cô ngã xuống rồi, hắn nhất định sẽ chạy nhanh đến bên người cô, hung hăng ôm lấy cô.
Nhưng cô không có, cô kiêu ngạo ngẩng đầu lên, kéo váy dài, máy móc cất bước. Khoảng cách chỉ có một chút nhưng cô lại cảm thấy mình như đi một chuyến phố Trường An khá dài.
“Tô Tiểu Mễ đáng chết!!! Chỉ giỏi cậy mạnh, để xem em có thể cậy mạnh đến bao giờ.” Lâm Khải sùng sức vỗ mạnh lên tay lái, hung hăng thì thầm trong nội tâm.
Rốt cuộc đến trước thang máy, hai chân cô cũng đã không còn sức lực chống đỡ nữa, cô ngồi phịch xuống, tựa vào bên tường, nước mắt chảy ròng phiếm hồng cả hốc mắt.
“Tô Tiểu Mễ… Tô Tiểu Mễ… mày rõ ràng ngu ngốc! Khóc cá