
là đơn giản . Mỗi một chuyện điều phải giải thích . Cô thơ ngây quá , đâu có giống Tú Vân.
Khoa nói một cách kiên nhẩn :
– Em phải hiểu là anh cần làm như vậy . Nếu không , Tú Vân sẽ nghi ngờ anh và anh sẽ không thể đến nhà em . Chưa kể đến việc cổ sẽ trút cơn giận vào em Dù muốn dù không thì cả anh lẫn em đều phải dấu kín chuyện này , vì lo an toàn cho em . Em hiểu không ?
Giải thích thế này thì Đan Thụy hiểu được . Cô gật đầu nói nhỏ rí :
– Em biết rồi , em sẽ không nói với ai cả . Sẽ chỉ là bí mật mãi mãi.
Khoa lắc đầu :
– Ko phải là mải mải , mà chỉ đến khi em học xong , lúc đó anh có nhà riêng đủ sức cưới em . Anh sẽ nói thật với Tú Vân , cô sẽ không làm gì em được nữa.
– Cưới ?
Đan Thụy mở lớn mắt nhìn Khoa . Anh nói cái gì vậy ?
– Sao ? Em lại nghĩ gì nữa ?
– Ko, Ko . Em đâu có nghĩ gì ? Chỉ là vì anh nói chuyện nghe dễ sợ quá , em không tưởng tượng được ?
– Sao lại dễ sợ ?
– Em mới nói chuyện thật sự với anh là hôm qua . Nói chuyện đám cưới giống người lớn quá , em không quen , sao mà dễ sợ quá.
Khoa mỉm cười :
– Thì thôi , anh sẽ không nói chuyện đó , để sau . Nhưng anh hỏi thật , em có yêu anh không ?
– Ko , em không yêu
– Tại sao ? Vậy em nghĩ gì về anh ?
– Em mến anh vì anh bênh vực em chứ không ghét bỏ em . Từ đó giờ chỉ có nhỏ Nguyệt Thi là thương em , nên em thương nó lắm . Anh cũng vậy , anh thương em nên em thương lại
– Còn nếu anh cũng như Tú Vân ?
– Thì em sẽ ghét anh.
Khoa khẽ lắc đầu mình . Anh chưa thấy cô gái nào thẳng thắn như Đan Thụy , cô bé không biết màu mè là gì , không biết phỉnh phờ ve vuốt để được yêu . Tâm hồn cô so với Tú Vân thì đúng là một tờ giấy trắng.
Nhưng nah chấp nhận được . Làm sao bắt Đan Thụy phải yêu anh khi anh không là gì cả . Nhất là anh thuộc về Tú Vân , Đan Thụy không từ chối anh là được rồi . Còn tình yêu ? Nó sẽ đến sau.
Anh nghiêng mặt qua nhìn Đan Thụy . Cô cũng mở lớn mắt nhìn lại anh . Khoa rất muốn hôn cô , muốn có một cử chỉ âu yếm để thoa? mãn tình cảm của mình . Nhưng anh không dám . Vẻ mặt Đan Thụy trong sáng quá . Cô sẽ khó mà tiếp nhận cái cách yêu đương như vậy . Khoa khẽ thở dài ngồi ngay ngắn lại . Anh chợt hỏi như lơ đảng :
– À , hôm sinh nhật tên Đan làm gì mà em chạy như bay vậy ?
– Anh … tự nhiên ảnh hôn em.
Nói xong mặt cô đỏ hửng lên , đỏ đến tận chân tóc . Vẻ thẹn thùng rất ngây thơ , có chút ngờ nghệch . Khoa đã đoán được việc làm của Trọng Đan . Vậy mà nghe Đan Thụy nói ra , anh vẫn thấy nóng mặt . Anh đứng bật dậy , dựa vào cây phượng đấm mạnh vào thân cây một cách bực tức.
Nhưng rồi thấy vẻ khổ sở của Đan Thụy , anh dịu lại . Đến ngồi gần cô , nói thản nhiên :
– Thật ra chuyện đó không ghê gớm lắm đâu . em đừng khổ sở như vậy . Đối với bọn con trai thì cái đó thường lắm.
Đan Thụy ngẩng đầu lên :
– Luôn cả anh trong đó ?
– Đâu có . Anh khác . ít ra anh cũng chưa bao giờ cưỡng ép ai . Với em thì càng thận trọng . Đừng có sợ anh nghe không nhỏ.
– Em không sợ anh . Ở cạnh anh , em thấy an toàn giống như nhỏ Thi vậy.
Lại Nguyệt Thi ! Khoa hơi nhắm mắt . Vậy là đối với Đan Thụy , anh không khác nhỏ bạn cô là mấy . Cô không hiểu rằng tình yêu của một người con trai dành cho người con gái mãnh liệt và phức tạp hơn nhiều.
Nhưng anh chấp nhận điều đó . Tại anh yêu một cô bé con thì phải ráng chịu.
Chương 4
Đan Thụy ôm cặp vào nhà . Thấy Trọng Đan ngồi ở salon , cô cúi gằm mặt đi thẳng lên lầu . Nhưng hắn đã nhanh chân chặn cô lại :
– Thế nào cô bé ? làm gì mà trốn anh dữ vậy ?
Thấy vẻ mặt của hắn , Đan Thụy sợ muốn đứng tim . Cô nhìn ra phòng khách rồi ngoái đầu ra sân tìm kiếm . Ko thấy có ai cả , cô càng sợ run cả người . Trọng Đan cười khì :
– Bà nội và chị Tú Vân đi chơi rồi , em là chủ nhà thì phải tiếp khách chứ . Bỏ đi đâu vậy ?
Đan Thụy ngước lên nhìn hắn một cái , rồi quay chỗ khác :
– Anh là bạn chị Tú Vân sao không đợi chị ấy về . Tôi không tiếp được đâu.
– Ít nhất em cũng phải ngồi nán lại với anh . Như vậy mới là con gái lịch sư.
– Anh vô lý lắm . Vô nhà người ta một cách tự nhiên như vậy . Về tôi sẽ mách với chị Vân.
Trọng Đan cười lớn :
– Đữ vậy hả ? Nhưng xin lổi nhé , anh tới đây có người mời vô phòng khách đàng hoàng . Ko tin bé đi tìm bà bếp mà hỏi.
Thấy Đan Thụy đứng im , hắn nghiêng đầu xuống nhìn cô :
– Thế nào . Vui lòng ra ngoài kia ngồi nói chuyện chưa bé ?
Đan Thụy mím môi . Như hết sợ , cô nhìn thẳng vào mặt hắn :
– Tôi ghét anh lắm , không bao giờ tôi muốn nói chuyện với anh đâu.
Trọng Đan cười như khoái trá :
– Em sợ anh chứ không phải ghét . Anh thích cảm giác đó lắm.
Đan Thụy không thèm trả lời , cô lách qua hắn , chạy như bay lên cầu thang . Nhưng hắn cũng nhanh nhẹn như cô , hắn nắm tay cô kéo lại :
– Đdừng trốn , lần này anh hứa sẽ không làm gì em hết . Chỉ nói chuyện suông thôi.
– Buông ra.
Đan Thụy giận lên , cô vùng vẩy tìm cách rút tay ra . Nhưng cổ tay cô bị giữ chặt . Cô đau đến phát khóc , giữa lúc cả hai còn giằng co thì Tú Vân về đến . Cô đứng chống nạnh một tay , một tay cầm kính mắt ngậm giữa răng :
– Ê , làm gì vậy ông bạn ?
Trọng Đan