
điều gì . Nhưng trong thực tế anh chỉ có thể ở với chị Vân . Anh và chị có con rồi , đó là gián tiếp anh bỏ rơi em.
Khoa chận lại :
– Đó chỉ là sự vô ý của anh . Sau đó anh hiểu Tú Vân cố tình dùng cách đó để trói buột anh . Em có hiểu điều này không . Đàn ông kỵ nhất là thủ đoạn trói buột kiểu đó . Làm sao anh yêu cô ta được.
– Thực tế lúc đó anh đã yêu đấy.
Khoa thở dài :
– Đó không phải là yêu , mà bị mềm yếu , bị quyến rũ . Dù sao anh trả một giá đắc rồi . Qúa đắt so với sự lầm lẫn của một người đàn ông.
Anh chợt ngẩng lên :
– Em nói đi Thụy . Bây giờ anh phải làm sao để có được em , anh sẳn sàng bỏ tất cả và li dị với Tú Vân . Chúng ta sẽ bắt lại từ đầu.
Mắt Đan Thụy mở lớn , ngạc nhiên :
– Em không ngờ anh có ý nghĩ đó . Thật là hoang tưởng , chúng ta không có một lý do nhỏ nào để thực hiện được cả. Em đã có gia đình , con em đã hai tuổi rồi.
– Em có chồng ?
Khoa lập lại một cách máy móc , rồi anh như điên lên :
– Không thể được , không thể có chuyện đó được . Anh không tin và cũng không chấp nhận.
Anh đứng bật dậy và bước nhanh trước mặt Đan Thụy . Bóp mạnh vai cô một cách vô ý thức.
– Em không thể thuộc về người khác được . Anh không chấp nhận đâu em có nghe không.
Đan Thụy ngồi yên , vẻ mặt cô thật tịnh lặng.
– Anh làm sao vậy ? Em không hiểu tại sao anh lại xúc động đến thế ? Mình không còn là gì của nhau , tại anh quan tâm đến đời tư của em . Xin lỗi, em từ chối sự quan tâm đó.
– Anh đã ray rứt suốt một thời gian dài . Như vậy là trừng phạt quá đủ rồi , đừng để anh mất em nữa Thụy, anh không chịu nổi nữa đâu.
Đan Thụy cố gỡ tay Khoa ra :
– Anh bình tĩnh đi . Anh có biết tại sao em tuyệt đối không gặp mặt anh không ? Tại vì em không muốn bị quá khứ nếu kéo , không muốn bị một dao động nhỏ nào làm gợn hạnh phúc của em . Nếu mình gặp nhau một lần thì sẽ có lần thứ hai , thứ ba và nhiều nữa . Em dứt khoát không chấp nhận chuyện đó . Em rút kinh nghiệm của anh đó ,chẳng phải tình cảm của anh và chị Vân bắt đầu từ những cuộc gặp gỡ lén lút như vậy sao ?
Thấy Khoa định nói , cô ngăn lại :
– Về phía em , em biết tình cảm cũ không sống lại được đâu và tránh bất cứ sự liên hệ nào với quá khứ . Em và chồng em đều làm hết mình để bảo vệ hạnh phúc của gia đình . Mong anh hiểu cho.
Khoa thì thầm :
– Em có biết một câu nói của em , anh kiên trì chờ đợi suốt mười năm nay hay không ? Anh luôn hy vọng một ngày gặp lại em để mình nối lại hạnh phúc . Vậy mà bây giờ em…
Khoa ngừng lại , lắc đầu thất vọng
Đan Thụy tò mò :
– Em đã nói gì ? Em quên mất rồi ?
– Lúc nghe Tú Vân có thai , em đã khóc và bảo cô ta rằng em có thể để mất gia tài mà mẹ để lại , nhưng anh thì là
Chương 24 ( chương kết )
Buổi tối trong ngày đám giổ của mẹ Tú Vân , trong nhà trở lại vẻ yên lặng trầm mặc , bình thương không khí đã lặng lẽ . Khách khứa đến như làm ngôi nhà thức dậy cựa mình một lúc , rồi lại rơi vào vắng lặng.
Tối nay có hai vị khách đến bất ngờ, làm mọi người cứ bàng hoàng . Đó là Giang và Đan Thụy.
Anh lái xe vào sân và Đan Thụy mở cửa bước xuống ,tần ngần nhìn xunh quanh . Một thời gian dài không đến , bây giờ trở lại nơi đây ,tự nhiên cô thấy bâng khuâng.
Cả hai ngồi ở salon chờ người làm lên báo với chủ nhà . Người xuống đầu tiên là Khoa . Thấy Hoài Giang anh như không trấn tĩnh nổi mình , chỉ gật đầu chào một cách máy móc . Hoài Giang chủ động chìa tay ra :
– Chào anh.
Khoa cũng bắt tay Giang :
– Mời anh ngồi.
Lúc đó ông Khôi và Tú Vân cũng vừa xuống tới , cả hai người đều kinh ngạc nhìn . Tú Vân khẽ kêu lên một tiếng ” Trời ơi” rồi đứng yên ngó Đan Thụy.
Cô mỉm cười , nhỏ nhẹ chào :
– Chị Vân khỏe không ?
Cô quay qua chào ông Khôi.
– Chào dượng.
Mọi người ngồi chung quanh bàn . im lặng , không ai mở lời trước . Cuối cùng Hoài Giang lên tiếng ,anh nhìn ông Khôi.
– Vợ con gọi dượng bằng dượng , con cũng xin gọi như vậy, dượng cho phép chứ ?
– Cái gì ? Anh cưới con nhỏ này à ? Trời ơi , tôi có nằm chiêm bao không ?
Tú Vân bật kêu lên sống sượng . Ông Khôi khoát tay hình như bảo cô im , rồi trầm giọng :
– Con muốn gọi là ba hay dượng cũng vậy thôi . Trong thâm tâm con . Tình cảm thế nào thì biểu hiện thứ ấy . Có điều là dượng không ngờ hai đứa thành vợ chồng . Dượng ngạc nhiên lắm.
Tú Vân nhìn theo Khoa thật nhanh như dò xét rồi nhìn Đan Thụy không chớp . Vẻ thanh mãnh quí phái của Đan Thụy như bóp nát trái tim Vân . Đan Thụy vẫn giữ được vóc dáng thời con gái . Thời gian chỉ làm đẹp đó trở nên chính chắn , mặn mà . Còn cô bây giờ trở thành chiếc bóng ngày xưa . Còn lại phụ nữ mập mạp , dễ cáu
gắt và sống một cuộc sống đầy bất hạnh . Tự nhiên cô muốn nổi giận muốn trút lên đầu Khoa cơn thịnh nộ ầm ỉ trong lòng . Cô biết Khoa đang đau đớn . Điều đó làm cô phát hoá lên trong cơn ghen tuông ngùng ngụt
Đan Thụy ngồi cạnh Giang, hai tay dặt hờ trên chân . Nhìn họ thật đẹp đôi , thật gợi hình ảnh lãng mạn . Cô không nói gì , chỉ nhìn Hoài Giang và nghe anh nói . Giang nhìn mọi người một cái từ tốn :
– Hôm nay tôi đến đây để nói với gia đình một chuyến dù chuyện xảy ra đã lâu , nhưng