
n, lo sợ tới run rẩy…Lão già đó, chắc ngoài đời cô phải gọi là bác…Lão ta gầm rú, nhe nhởn thích thú, cởi trói cho cô…bắt đầu những việc bẩn thỉu…Cô ra sức giãy giụa…thậm chí, cả món võ học được, là đạp thẳng vào chỗ đó…nhưng đều không có tác dụng với tên khốn nạn này…Hắn dồn cô tới đường cùng…là hắn ép cô…cô cố gắng tươi cười:-“Anh, thôi được…nếu đã vậy…xong việc phải thưởng em nhé!!!”Ha, con này, tưởng thanh cao…hóa ra…hắn buông giọng dê già:-“Được, cô em thích gì anh chiều hết…”-“Cho em một triệu nhé…”-“Tưởng gì, đơn giản…”Đôi mắt hắn đã long sòng sọc đầy dục vọng… CHAP 18: NỖI LO CỦA NÀNG ~LAN~ (2)-“Anh này…người em hôi lắm…em vào tắm nhé…”-“Đừng có mà dở trò…”-“Anh thật, nhà tắm ngay đây, em sao chạy được, hóa muỗi chắc…”-“Được, nhanh lên đó…”Cô gái mau chóng vào nhà tắm, vờ xả nước, sau đó lấy một lọ dung dịch nhỏ trong túi quần, từ từ thoa lên cơ thể…Khi cô vừa ra, truyện ta đăng trên wattpad, những nơi khác ta không chịu trách nhiệm, mong các nàng thông cảm vì đoạn chèn này, lão già đã không thể chịu nổi, xông tới cắn xé, nhưng lão nào có ngờ…chưa đầy ba phút, chân tay tê cứng, đầu óc quay cuồng…Cô vội chỉnh lại áo quần, nhìn hắn bằng một nụ cười khinh bỉ….sau đó, cũng nghe nói hắn tới giờ vẫn sống thực vật…nhưng cảm thấy thứ mình có quá kinh khủng, nên từ đó cô đều cố gắng không dùng… *****************************-“Việt…là anh ép tôi trước…”Hoặc là tôi sống, hoặc hắn sống…tôi thực sự…không có lựa chọn…Hôm nay đã là thứ bảy…chỉ còn chưa đầy hai tư giờ nữa…nếu không nhanh sẽ không có cơ hội…Vẫn là công việc quen thuộc…tôi chậm rãi đập trứng, tách lấy lòng trắng…đánh bông, trộn lòng đỏ, bột, vani…nhưng lần này, chiếc bánh của tôi có thêm một nguyên liệu nữa, đó là vài giọt từ chiếc lọ trong tay…Tôi bật lò… Nướng bánh…Chiếc bánh hôm nay nở rất đẹp, rất to…Tôi phủ cho nó một lớp kem láng mịn, xắt lát dâu tây, xếp hình trái tim…rất đẹp…Còn chưa định mang ra mời thì hắn đã sun xoe tới…-“Ái chà…đẹp ghê…tiến bộ thế!!!”-“Tôi ăn nhé…”Tôi không nói gì, ăn bánh tôi làm là thói quen của hắn rồi, bởi vậy, hắn tự nhiên như ruồi cầm thìa xắn một miếng…Chỉ cần hắn đưa miếng bánh lên miệng thôi, hắn sẽ nằm trong 3 năm…5 năm…hoặc cả đời…và tôi…sẽ thoát chết… CHAP 19: PHẢI CHĂNG LÀ EM ĐÃ…YÊU ANH ~LAN~Hắn đưa chiếc thìa lên mũi…ngửi ngửi hít hít…-“Thơm quá…em bé giỏi ghê…”Tim tôi đập rất mạnh…Tự nhiên trong lòng tôi dâng lên một cảm giác run sợ…khủng khiếp…Cảm giác ấy còn đáng sợ hơn tất cả cảm giác tôi phải đối mặt với cái chết cộng lại…Tôi làm sao thế này…tôi giận giữ với chính bản thân …Lập tức giật lấy chiếc thìa rồi hất cả chiếc bánh xuống đất…tôi cũng không hiểu nổi mình.Hắn nhìn tôi, gương mặt kinh hoàng…tôi không nói gì, chỉ cúi xuống dọn dẹp…Hắn cúi theo, đầu tay trỏ lấy một ít bánh phía trên chưa dính đất:-“Sao tự nhiên lại thế…ngon thế này cơ mà…”Đoạn, định bỏ vào mồm nếm…tôi phát điên, vội vàng giật tay hắn, lau vào áo mình, bực tức nhìn hắn:-“BIẾN…ANH BIẾN NGAY RA KIA CHO TÔI…”Đó là lần đầu tiên tôi dám quát hắn, kể từ khi biết hắn là đại ca. Tôi vội vàng thu dọn chiếc bánh, lau thật sạch sẽ, sau khi vứt vào thùng rác, đổ rất nhiều đồ dơ bẩn lên chốc, tôi mới quay vào, lòng nặng trĩu…Tầm chiều tối, đợi tới lúc hắn tắm, tôi lên sân thượng hít thở…vậy là ngày mai sắp tới rồi…chỉ còn đêm nay thôi…tôi gọi cho đứa bạn thân nhất…-“Uyên…”-“Mày sao vậy Lan?”-“Không có gì, chỉ là tao mới xem một bộ phim Hàn Quốc, buồn quá…”-“Dì ơi…dạo này dì rảnh quá …”Tôi thở dài…-“Phim là phim, đời là đời, đừng để ảnh hưởng tới tâm trạng…”-“Ừ…”-“Nội dung là gì, mà khiến dì Lan mạnh mẽ như thế cũng phải khóc…dì kể mẹ cháu xem…hihi…”-“Thì là…nữ diễn viên chính hoặc là phải chết, hoặc là cô ta sẽ phải giết nam diễn viên chính để cứu lấy mình…cô ta đã rút súng rồi, nhưng lại không thể bắn…mày nói xem, cô ta ngu tới mức nào… ”-“Ngốc ạ…đấy không phải là ngu…”-“Mà là quá ngu???”-“Con này, tao đang nói nghiêm túc…đó gọi là yêu…cô ta yêu nam diễn viên chính rồi…yêu hơn chính bản thân cô ta…”-“Không thể nào…”-“Mày cứ xem tập sau đi, khắc rõ….”Tôi yêu hắn ư? Là thật sao? Tôi thực sự kinh hoàng…-“Mày nói xem…nếu mày và Minh rơi vào tình huống như thế, sẽ ra sao?”-“Tất nhiên là lão sẽ đòi chết rồi…lão ích kỉ lắm…”-“Tại sao vậy? Chết mà cũng là ích kỉ ? Nhường cho người kia cơ hội sống mà cũng là ích kỉ ?”-“Mày hâm, khi hai người yêu nhau rất nhiều…một người ra đi, thì người kia ở lại sẽ rất cô đơn, rất khổ…người ra đi, thì có biết gì nữa đâu mà đau lòng…”-“Ừ, nhưng phim tao xem nam diễn viên chính không yêu nữ diễn viên chính…”-“Thế càng tốt, nữ diễn viên chính chết đi, anh ta cũng không đau khổ, cô ấy ra đi, sẽ quên mọi chuyện…chỉ tội cô ấy yêu đơn phương thôi…hehe…tao sắp thành đạo diễn rồi cũng nên…thế dì Lan có người yêu chưa?”-“Xấu dốt như dì ma nó yêu…thế nhé, dì đi vào đây”Tôi cố nói bằng giọng lạc quan nhất, cười nụ cười sảng khoái nhất, rồi cúp máy…Trời đã về đêm…trên cao vời vợi, chỉ có duy nhất một vì sao…cô đơn tới nhường nào…Tôi đã yêu anh rồi ư?Tôi bắt đầu quan tâm tới anh ấy từ lúc nào?Anh ấy đã vào cuộc sống của tôi từ bao giờ?