XtGem Forum catalog
Bộ Tứ – Agatha Christie

Bộ Tứ – Agatha Christie

Tác giả: Agatha Christie

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322363

Bình chọn: 7.00/10/236 lượt.

gười này lại dám…?

– Ngồi xuống, anh Hastings! – Poirot nghiêm nghị. Hãy kìm lòng trung thực của anh xuống và ngồi yên. Còn với ông, không gì ngăn cản tôi gọi điện thoại cho cảnh sát đến bắt ông. Ông bạn Hasting đây sẽ giữ ông không cho chạy trốn.

– Cứ thử xem – tên khách lạ điềm nhiên.

– Thôi đủ rồi – tôi không chịu được nữa và kêu lên – Poirot, anh gọi ngay cảnh sát, chấm dứt màn kịch này đi.

Tôi đứng lên, ra cửa quay lưng lại chắn.

– Làm điều ấy lúc này là đúng đắn nhất – Poirot lầu bầu, như đang tranh luận với chính mình.

– Nhưng chắc ông cũng còn một chút hoài nghi – tên kia nói, ra vẻ rất thoải mái.

Tôi sốt ruột, giục:

– Nào, anh Poirot …

– Tất cả trách nhiệm đè nặng lên ông đấy.

Trong khi Poirot nhấc máy, tên kia lao bổ vào tôi song tôi đã cảnh giác. Hai người ôm chặt nhau lăn trên sàn, vật lộn quyết liệt. Đột nhiên, tôi cảm thấy hắn rã rời, yếu sức đi: tôi hăng hẳn lên. Nhưng giữa lúc tôi sắp say sưa với thắng lợi, thì một điều kỳ lạ xảy ra. Tôi bị bắn về phía trước, lao đầu vào tường. Lúc gượng dậy được, thì đối thủ đã sập cửa biến mất. Tôi định ra theo, nhưng hai chúng tôi đã bị hắn khoá cửa từ bên ngoài giam chặt. Tôi chạy lại chỗ điện thoại, giằng máy từ tay Poirot.

– A lô? Trực khách sạn phải không? Hãy bắt giữ một người đàn ông sắp ra, cao, gầy, mặc áo khoác cài khuy tận cằm, mũ mềm sụp mắt. Hắn đang bị cảnh sát truy nã.

Máy phút sau, có tiếng chìa khoá tra vào ổ; cửa mở, giám đốc khách sạn xuất hiện.

– Bắt được hắn chưa? – Tôi hỏi.

– Không, không có ai đi xuống cả.

– Ông lại để hắn qua mặt rồi.

– Chúng tôi không để ai qua mặt, thưa ông. Không người nào có thể chạy thoát.

– Nhưng ít nhất cũng có người nào qua mặt chứ? – Poirot nhẹ nhàng hỏi – một nhân viên khách sạn, chẳng hạn?

– Chỉ có một nhân viên bưng một cái khay, thưa ông.

– Ai – Poirot nói, giọng kéo dài đầy ý nghĩa.

– Chính vì thế mã áo khoác của hắn mới cài khuy kỹ thế – Poirot bình luận sau khi giám đốc rút lui.

Tôi nói nhỏ:

– Anh Poirot, tôi rất ân hận. Đã tưởng là thắng được nó…

– Phải, tôi cho là hắn đã giở với anh một miếng võ jui-jitsu. Không sao, anh bạn, tất cả đã diễn ra theo kế hoạch định trước. Đó đúng là điều tôi mong đợi.

– Còn cái này – vừa nói, tôi vừa lao xuống nhặt một vật màu nâu nằm dưới đất. Đó là một túi nhỏ đựng thiếp, chắc rơi ra từ túi áo tên ấy lúc vật nhau. Túi đựng hai hoá đơn mang tên Félix Laon, và một tờ giấy gấp tư. Tôi hồi hộp mở. Mấy dòng nguệch ngoạc bằng bút chì.

“Cuộc họp sắp tới của Hội đồng vào thứ sáu, mười một giờ, 34 phố Echelle”.

Dưới ký một số “4” lớn.

Hôm nay đúng là thứ sáu, và kim đồng hồ trên lò sưởi chỉ mười giờ rưỡi. Tôi thốt lên:

– May quá? Chúng ta đi ngay. Một dịp không ngờ.

– Hắn đến là vì chuyện này đây – Poirot nói – Giờ tôi đã hiểu tất cả.

– Anh hiểu cái gì? Thôi đi, anh Poirot! Hãy nhúc nhích lên? Không lẽ ngồi đây mà ngáp vặt. Giờ hành động đã tới.

Poirot lườm tôi, lắc đầu, mỉm cười:

– Nhện nói với ruồi: mời anh đến chơi nhà tôi… hình như ngụ ngôn bắt đầu như thế? Không, chúng rất cáo, nhưng không cáo bằng Hercule Poirot.

– Anh định nói gì?

– Tôi tự hỏi về lý do cuộc viếng thăm vừa rồi, và tôi đã tìm ra. Anh tưởng rằng hắn thực sự hy vọng mua chuộc được tôi, hoặc giở trò doạ nạt mà buộc được tôi buông tay? Chuyện ấy ít khả năng xảy ra. Vậy thì hắn tới để làm gì? Bây giơ tôi đã hiểu: đó là một kế hoạch rất khôn khéo! Trước tiên, thử mua chuộc hoặc doạ dẫm, rồi gây ra vật lộn (điều này không khó, vì có sự hăng hái tiếp tay của anh), rồi để rơi cái túi này! Bẫy đã giăng. Họp Hội đồng lúc mười một giờ, phố Échelle ư? Không đời nào! Hercule Poirot không để bị lừa dễ dàng đến thế!

Poirot chau mày:

– Còn một điều mà tôi chưa hiểu.

– Điều gì?

– Giờ… giờ! Nếu chúng định nhử tôi, thì vào ban đêm chắc chắn sẽ thuận lợi hơn. Tại sao lại mười một giờ? Phải chăng có một sự kiện nào sẽ xảy ra sáng nay. Một sự kiện mà chúng muốn giấu tôi?

Poirot lắc đầu, nói tiếp:

– Để rồi xem. Tôi sẽ ở lại đây. Chúng ta không đi đâu cả, và ngồi chờ.

Đúng mười một giờ rưỡi, một bức điện màu xanh được gửi tới. Poirot mở ra, bảo tôi đọc. Điện của bà Olivier. Nhà nữ bác học nổi danh mà chúng tôi được vinh dự tiếp kiến hôm trước để hỏi về ông Halliday, yêu cầu chúng tôi đến nhà ngay.

Chúng tôi lập tức đến Passy, và được bà Olivier tiếp vẫn trong phòng khách nhỏ. Một lần nữa bà lại gây ấn tượng với tôi về trí thông minh kỳ lạ toát ra từ con người có bộ mặt nữ tu, đôi mắt rực sáng, xưng danh đệ tử xuất sắc của Becquerel và Curie. Bà đi thẳng vào vấn đề:

– Hôm qua, các vị đã hỏi tôi về ông Halliday mất tích. Giờ tôi lại biết các vị có trở lại lần thứ hai và yêu cầu gặp cô thư ký Inez Véroneau. Cô ta đã đi với các ông, nhưng không thấy trở về.

– Còn gì nữa, thưa bà?

– Còn nữa. Đêm vừa rồi, có người đột nhập vào phòng thí nghiệm của tôi… Nhiều giấy tờ bị đánh cắp. Bọn đạo chích còn định lấy đi một thứ gì qúy hơn, song may thay, chúng không mở nổi cái két sắt lớn.

– Thưa bà,đây là sự thật: bà Véroneau,nguyên nữ thư ký của bà, thật ra là nữ bà tước Rossakoft, chuyên gia đạo c