
đâu mà để ý đến chuyện khác?
Vũ Vi phì cười:
– Vâng, vâng tôi biết, nhưng bỏ qua chuyện đó đi, anh cho tôi biết đã có chuyện gì không vuỉ
– Không có chuyện gì hết!
– Thế thì tại sao? Vũ Vi ngỡ ngàng, bàn tay nàng chợt đụng phải bàn tay Trần một bàn tay lạnh và đẫm ướt.
– Trời ơi, anh dầm mưa lâu lắm rồi à?
– Vâng, khoảng một hai tiếng đồng hồ.
Vũ Vi kêu kên:
– Anh có điên không mà dầm mưa như vậy?
– Thế còn cô, tại sao cô lại dầm mưa?
Vũ Vi không trả lời, nắm tay Nhược Trần lôi mạnh.
– Vào nhà đi, bằng không bệnh bây giờ.
Nhược Trần đẩy Vi ra.
– Đừng dùng ngôn ngữ y tá đối với tôi, tôi không phải là bệnh nhân của cô.
Vũ Vi bối rối:
– Tôi không hiểu hôm nay anh làm sao thế?
Nhược Trần quay sang:
– Ban nãy ai đưa cô về? Có phải tên bác sĩ đó không?
– Vâng, rồi sao?
Vũ Vi khó chịu thách thức, bàn tay Nhược Trần bóp mạnh.
– Cô yêu hắn lắm à?
– Anh có điên không? Tôi yêu hay không mặc tôi, anh làm gì mà hỏi kỹ thế?
– Yêu một thằng bác sĩ có sung sướng gì đâu, tối ngày chỉ lo vậy lộn với thuốc men vi trùng… Nó đâu mang lại được tình yêu cho cô, tôi dám cá, thằng bác sĩ đó chỉ….
– Ồ, anh Trần, Vũ Vi bất mãn, nàng ghét nhất là giọng lưỡi khinh thường của chàng. Nhược Trần thật đáng giận.- Yêu cầu anh miễn phê bình cho, đó là công việc riêng tư của tôi.
– Tôi không có quyền chen vào à?
Nhược Trần càng nổi nóng:
– Thế, chuyện riêng của tôi cô có quyền chen vào chứ? Vâng thì tôi vẫn có quyền đó, tôi cho cô biết, tôi không thích tên bác sĩ kia, cũng như tôi không muốn thấy cô về khuya như vậy.
– Xin lỗi, anh thích hay không thích là chuyện của anh, tôi không cần biết.
Vũ Vi cố gắng thoát khỏi tay Trần, nhưng anh chàng nắm chặt quá.
– Buông tôi ra không? Anh lấy quyền gì mà nhảy xổm vào đời tư của tôi chứ?
Nhược Trần quắc mắt:
– Lấy quyền gì à? Quyền nầy đây.
Và nhanh như chớp, anh chàng cúi xuống, Vũ Vi trong nột phút bất ngờ tránh không kịp lãnh đủ nụ hôn.
Tất cả đến một cách quá đột ngột, chẳng có một sự chuẩn bị tâm lý nào cả, nên khi môi Vi bị môi Trần gắn chặt, nàng chẳng cảm thấy lâng lâng hay một cảm giác lãng mạn nào, mà chỉ có một niềm đau bất mãn, giận dữ và ghê tởm, Vi cố gắng chống trả, vùng vẫy, nhưng chẳng thoát được vòng tay rắn chắc của đối phương. Sau khi Vi đành để Trần hôn, nhưng mắt nàng, đôi mắt mở to nhìn chằm vào kẻ bức hiếp mình với bao nhiêu căm thù.
Rồi Trần cũng buông Vi ra, đôi mắt sáng rực của hắn như một sự thách thức của kẻ chiến thắng. Vi đẩy mạnh Trần ra khỏi người, và không bỏ lỡ cơ hội, tát nhanh vào gã con trai trước mặt.
– Anh khốn nạn, hạ tiện lắm! Anh nghĩ tôi là hạng gái nào chứ? Anh tưởng cha anh bỏ tiền ra mướn tôi là anh muốn làm gì tôi thì làm ư? Đừng có lầm, cậu công tử bột ạ. Bây giờ tôi mới hiểu ra, anh đúng là một thứ điếm đàng… Xin lỗi, tôi không phải là Cát Hà, không phải là đối tượng dễ dàng cho hạng người như anh đâu, nếu anh còn một hàng động mất dạy nào vối tôi nữa, tôi sẽ lập tức rời khỏi Vườn mưa gió nầy ngay.
Nhược Trần ngỡ ngàng trước thái độ hung dữ của Vi, chàng chết đứng trong bóng đêm. Vi bỏ Trần đứng đó, chạy nhanh vào nhà.
Đến phòng, nàng đứng trước kính soi lại gương, khuôn mặt ướt đẫm và rối bù vù mưa, đôi mắt đen nháy cứ mở trừng. vi không biết mình đã nói gì, có điều nàng không dám tin là chuyện vừa xảy ra là một sự thật.
Đêm thật vắng, chỉ có gió lùa qua cửa. Phòng của Nhược Trần cạnh phòng nàng. Vũ Vi lắng tai nghe. Nếu Trần trở về phòng thì tiếng động của chàng hẳn nàng đã nghe, nhưng tại sao chẳng có một âm thanh nào cả. Một chút bối rối hòa lẫn lo lắng len qua tim Vi. Đêm xuân mưa gió lạnh, chàng vẫn đầm mình trong mưa được sao?
Bước tới cửa sổ khẽ vén màn nhìn ra ngoài trời, ánh sáng hắt từ hồ phun nước cho thấy chỉ có bức tượng thần Vénus bất động. Vi đảo mắt quanh khu vườn, tất cả chỉ có bóng cây xào xạc. Trời lạnh thế này không lẽ chàng vẫn đứng trong mưa?
Mặc kệ: một chút hờn dỗi. Vi khép màn cửa lại, mở máy sưởi rồi leo lên giường. Thôi ngủ, sáng mai còn phải tiêm thuốc cho ông Nghị. Kệ hắn, hắn điên mặc hắn! Ngủ đi. Mai có bác sĩ Hoàng đến. Nhưng chàng dầm mưa? Thôi… thôi ngủ đi mà… Hắn chỉ là một thứ lãng tử côn đồ, coi đàn bà như trò chơi, hắn có thành thật yêu ta đâu mà phải để ý chuyện hàm hồ ban nãy. Không lẽ ra đã yêu hắn? Đừng điên… Hắn là rắn độc đấy, ngủ đi.
Vũ Vi lăn qua, vùi đầu vào gối. Nhưng tại sao chàng chẳng chịu vào nhà? Mưa gió thế này… Làm gì ta cứ nghĩ đến chuyện đó mãi thế?
Cơn mệt mỏi kéo đến, hình như Vũ Vi ngủ được một chút, rồi lại giật mình thức dậy, nhìn về phía cửa sổ. Trời chưa sáng hẳn, có tiếng chân bước ngoài hành lang rồi dừng lại trước phòng bên cạnh. Trời ơi, hắn khùng thật, dầm mưa suốt đêm đến giờ này mới trở về phòng, Vũ Vi tốc chăn ngồi dậy, thay áo bước về phía cửa, nàng mở khe nhỏ và ngóng mắt nhìn ra. Có tiéng động bên cạnh phòng rồi giọng hát nhỏ của Trần.
Tiếng oanh kêu lại mùa hoa nở.
Tiết xuân chưa tàn lá đỏ rụng đầy sân.
Cơn mưa nhẹ hoa nào đua nở.
Liễu rũ buồn, người biết mấy khi vui.
~ ~ ~ ~ ~
Hỡi ai chớ gợi tiếng đàn.
Trời chưa xanh lá mà