
tiếng, và cuộc đấu khẩu thứ hai lại xảy ra rồi đâm đánh lộn giữa trẻ con khiến cả vườn mưa gió trở thành một buổi nhóm chợ nhỏ. Ông Nghị rút lui ngay về phòng từ lúc đám đông kéo đến.
Mãi đến lúc chịu hết nổi, ông mới chống gậy xuống lầu. Sự xuất hiện của ông làm không khí lắng ngay. Đôi mắt bén của ông quét qua từng đứa con trai trong phòng khách.
– Cuộc viếng thăm của chúng bây đến đây kết thúc được chưa chứ.
Bồi Trung ngạc nhiên.
– Cha!
Ông Nghị không đợi Bồi Trung tiếp, đã chận lại.
– Thôi đủ rồi, đừng nói thêm một tiếng nào nữa, tao đã hiểu sự hiếu thảo của chúng bây, nhưng theo lời cô y tá riêng thì tao rất cần sự yên tĩnh nghỉ ngơi chúng bây ạ.
Quay sang Vũ Vi, ông hỏi:
– Phải không cô y tá?
Vũ Vi chỉ biết gật đầu, ông Nghị tiếp.
– Vì vậy tốt nhất là mang lũ con của chúng bây về đi.
Bồi Hoa nắm lấy cơ hội.
– Thưa cha nếu sức khỏe cha kém thì đừng làm việc gì nhiều để con phụ cha chăm sóc công ty vậy.
Ông Nghị khoát tay.
– Thôi không cần, chuyện của tao để tao lo, tụi bây đi đi.
Bồi Trung chen vào.
– Con thấy ông quản lý Đường đáng nghi lắm cha ạ..
Ông Nghị quay sang thằng con lớn hét.
– Chúng bây còn nói gì nữa chứ? Đã bảo để tao yên không được sao. Nếu còn biết tao là cha chúng mày thì làm ơn đi khuất mắt tao ngay đi.
Tứ Văn chua ngoa.
– Thôi đi Khởi Khởi, Trung Trung, Vân Vân đi mau mặc quần áo đi về, chúng mày ở đây chỉ tổ cho người ta ghét thôi. Tưởng đến thăm ông nội được lợi lộc gì, không ngờ chỉ được người ta coi như là thứ con hoang.
Ông Nghị giận run, ông đưa gậy chỉ thẳng vào mặt Bồi Trung:
– Bồi Trung mầy đưa con vợ mầy đi khỏi nơi đây ngay. Từ đây về sau đừng cho nó thấy mặt tao nữa nhé?
Bồi Trung kéo vai vợ đẩy ra cửa miệng xoa dịu ông Nghị.
– Cha đừng giận, hơi đâu cha lại giận tụi đàn bà.
Mấy phút sau Bồi Trung, Bồi Hoa dẫn cả gia đình rời khỏi “Vườn mưa gió”. Khi xe họ đã ra khỏi cổng, ông Nghị thở phào ngồi phịch xuống ghế, ông có vẻ mệt mỏi. Vũ Vi chạy tới bắt mạch, và lập tức chạy bay lên lầu mang thuốc xuống.
– Ông giận gì cho khổ thế?
Bà Lý mang thuốc tới.
– Cô Vi nói phải đấy, ông chủ giận làm chi cho khổ thân thôi.
Ông Nghị nằm dài trên ghế, mắt nhắm, ông thấy chán nản lạ lùng.
– Con ơi là con! Trời ơi là trời! Sao tôi có những thằng con trời đánh như vậy?
Vũ Vi đặt tay lên vai gầy của ông Nghị, yên lặng với ánh mắt an ủi, nàng biết trong giây phút này nên yên lặng là tốt nhất.
Ông Nghị bị thuốc ngắm ngủ yên, bấy giờ Vi và bà Lý mới chịu rút lui.
Chủ nhật đến, đây là ngày nghỉ của Vi. Sáng sớm sau khi tiêm thuốc cho ông Nghị và dặn dò cách cho uống thuốc với bà Lý xong, nàng mới mặc áo xuống phố.
Bước ra cửa, ông Nghị đã ngắm nàng hỏi.
– Cô có thể cho tôi biết hôm nay cô sẽ xử dụng thời gian ra sao không?
Vi chúm chím cười.
– Tôi sẽ đến hai trường đại học để thăm hai cậu em và sau đó…
Ông Nghị không đợi Vi tiếp câu, tiếp đuôi.
– Sau đó sẽ đến nơi hẹn với ông bác sĩ ở phòng quang tuyến phải không?
Vũ Vi nhún vai.
– Cũng có thể.
Ông Nghị gật gù.
– Cũng tốt nhưng phải cẩn thận nhé, đàn ông lúc nào cũng nguy hiểm lắm đấy.
– Vâng cảm ơn ông. Tôi sẽ cẩn thận.
Ông Nghị như chợt nhớ ra.
– Hay là để ông Triệu đưa cô đi nhé? Buổi tối cô ở đâu điện thoại về cho tôi biết, tôi bảo ông Triệu đi rước cô. Vùng núi này vắng lắm không thích hợp cho con gái đi chơi khuya; về sớm chừng nào tốt chừng nấy cô Vi ạ.
Vũ Vi ngoan ngoãn:
– Xin tuân lệnh.
Rồi nàng bước ra cửa, ông Nghị nhìn theo cho đến khi bóng Vi mất hút.
Ngồi trong xe Vi mở mảnh giấy ông Lý giao cho hôm trước, hỏi ông Triệu.
– Ông biết đường Hòa Bình ở đâu chứ?
– Cô không đến thăm hai cậu em trước sao?
– Hôm khác thăm cũng được. Chuyện này giải quyết sớm chừng nào hay chừng nấy.
Ông Triệu gật đầu, gia tăng tốc độ, Vũ Vi ngắm khu rừng với sự rối rắm trong đầu. Nàng không hiểu sao mình lại nhảy vào chuyện thiên hạ như vậy. Gặp Nhược Trần ta sẽ nói cái gì đây? Điên thật, khi không lại rước phiền muộn vào người.
Xe đã vào thành phố, qua mấy khúc quanh; đường càng lúc càng hẹp. Vi biết mình đang đi vào khu lao động, trẻ con từ những con nhà gỗ hai bên đường ùa ra đùa trên mặt lộ bất kể xe, đường xá dơ bẩn với những vũng nước do người hai bên đường đổ ra. Xe dừng lại trước một con hẻm nhỏ, ông Triệu quay lại nói với Vi.
– Con hẻm này đây. Bây giờ cô đi đến cuối hẻm, rồi quanh qua một hẻm nhỏ khác bên trái, căn thứ tư là nhà của cậu Ba.
Vũ Vi xuống xe, do dự nhìn vào con hẻm dài.
– Ông đã từng đến đây lần nào chưa, ông Triệu?
– Có một lần rồi. Tôi không lầm đâu cô Vi.
– Vậy thì ông về đi. Nói với ông chủ là ông đã đưa tôi đến trường Đại học Sư Phạm nhé.
Ông Triệu cẩn thận.
– Thôi để tôi ở đây đợi thêm 10 phút, nếu cậu ấy không có ở nhà, tôi sẽ đưa cô đi nơi khác cho.
– Cũng được. Nếu 10 phút nữa không thấy tôi ông cứ đi, đi nhé.
Vi bước vào hẻm nhỏ, nhà cửa hai bên cất toàn bằng gỗ. Một vài tiệm chạp phô, và có cả khu chợ chồm hổm trong hẻm, mùi hôi từ những chiếc cống đầy rác bốc lên thật khó ngửi. Vi không lạ gì với những khu lao động thế này, lúc xưa có một thời nàng đã t