
Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ
Tác giả: Tịch Nguyệt Giảo Giảo
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 324693
Bình chọn: 7.00/10/469 lượt.
rằng lòng ngài rõ nhất, đến lúc Hoàng hậu hỏi ngài là sẽ biết ngay thôi”.
Thẩm Phượng Nghi lạnh nhạt mỉm cười nói: “Hoàng thượng tuổi còn trẻ, lại bị dáng vẻ kiều diễm của con hồ li tinh như ngươi mê hoặc, đến lúc đó nghe ngươi khua môi múa mép vài câu, chắc chắn sẽ mềm lòng mà tin lời ngươi nói, sau này không hiểu còn bị ngươi ám toán bao nhiêu lần nữa đây. Bản cung niệm tình ngươi đã hầu hạ Hoàng thượng một thời gian, mới chịu ngồi đây nghe ngươi nói bậy nói bạ lâu thế này. Bây giờ bản cung cũng nói thẳng cho người biết, mau chóng khai ra đồng đảng, nếu như còn chấp mê bất ngộ, thì chỉ khiến cho bản thân chịu thêm nhiều đau đớn, khổ sở trước khi chết mà thôi”.
Trước khi chết bắt tôi phải chịu thêm nhiều đau đớn, khổ sở?!
Ý ẩn trong câu này nghĩa là, Hoàng hậu không hề có ý tha cho tôi một con đường sống, còn tôi sẽ không còn cơ hội để tiếp tục đợi chờ con người mãi mãi không bao giờ quay trở lại ấy nữa. Nắm chặt hai bàn tay, tôi mím chặt môi, đứng thẳng lên.
Mặt sàn được lát bằng đá màu đen đã phủ một lớp hơi nước nhỏ do hơi nóng từ lòng bàn tay truyền ra, vết nước đó nhanh chóng khô đi, biến mất không dấu vết trước làn gió nhẹ.
Bình thản mỉm cười, tôi khẽ khàng cất tiếng: “Hoàng hậu nương nương nếu như đã muốn giáng tội xuống, thần thiếp đâu thể chối được? Nếu như Ninh Thanh Vũ mắc tội do được ân sủng quá độ thì một tấm khăn trắng là quá đủ. Toàn bộ gia tộc họ Ninh đã không còn ai, đất nước Nam Sở cũng đã diệt vong, nếu như thần thiếp chịu liên lụy vì thân thích với hoàng tộc Nam Sở thì âu cũng là số trời đã định, chẳng dám oán hận, trách móc ai nữa”.
Trước mặt toàn bộ cung nữ, thái giám trong chính điện, sắc mặt Thẩm Phượng Nghi trắng nhợt: “Ngươi dám chỉ trích bản cung hẹp hòi, không đủ bao dung với các phi tần, mỹ nữ trong hậu cung này sao? Mau tát vào miệng nó cho ta! Bản cung một lòng một dạ lo nghĩ cho Hoàng thượng, cho nên mới quyết tâm tra xét, diệt trừ gian tế trong cung là ngươi. Nghĩ xem, bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là một phi tần nhỏ bé trong cung, nếu như không nội ứng ngoại hợp, lấy đâu ra thuốc độc để mưu hại Hoàng thượng chứ?”
Mấy người cung nữ tiến lại phía trước, giữ chặt hai cánh tay của tôi, tát mạnh lên mặt tôi không hề thương tiếc. Sau mấy tiếng tát mặt rõ ràng, tai tôi mơ màng u ù, tóc tai lòa xòa buông xuống hai vai, và cả trước khuôn mặt, còn hai bên má đều nóng ran, sưng tấy lên, không hề sợ hãi nhìn về phía Hoàng hậu nói: “Đúng thế, thần thiếp chẳng qua chỉ là một phi tần thân phận thấp hèn, không hề có nội ứng ngoại hợp, lấy đâu ra thuốc độc để mưu hại Hoàng thượng? Nếu như Hoàng hậu không truy hỏi cho bằng được cái tên nào đó, tùy tiện ban cái chết cho thần thiếp, sau này khi Hoàng thượng hay Thái hậu hỏi đến, e rằng người cũng khó trả lời! Thế nhưng dù cho có bị Hoàng hậu đánh chết, thần thiếp cũng chẳng cách nào khai ra một đồng đảng nội ứng ngoại hợp vốn chẳng hề tồn tại cho người được đâu”.
“Có đánh chết ngươi cũng không chịu khai sao? Có đánh chết ngươi cũng không chịu khai ra đồng đảng mà Nam Sở các ngươi tiềm phục trong Hoàng cung Đại Chu chúng ta hay sao? Được thôi, bản cung cũng muốn thử xem là da thịt người cứng hay là gậy gỗ của cung Hy Khánh cứng đây?”
Thẩm Phượng Nghi bước đến trước mặt tôi, không hề khách khí trợn mắt lườm tôi.
Ngoại trừ đôi môi quá dầy ra, tôi đặc biệt chú ý đến ánh mắt của Hoàng hậu, trong đó là những tia máu đỏ cộm lên vì đố kị chưa kịp che giấu, hoàn toàn tổn hại đến dung mạo cũng khá diễm lệ của người từ trước đến nay. Mái tóc được vấn theo kiểu sang trọng, trên người khoác lên không biết bao nhiêu nhung lụa tuyệt hảo, ngọc ngà châu báu thượng hạng, vô cùng cao sang, có điều lại thiếu đi nét nhân từ, độ lượng.
Mẫu nghi thiên hạ ư? Lòng dạ hẹp hòi thế này, dù cho có đôi chút mưu kế như thế này, xưa nay tôi cũng chưa từng coi vào đâu.
Tôi bình thản mỉm cười, cố gắng hết sức vươn thẳng người, nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Phượng Nghi, chẳng buồn che giấu sự coi thường và bất cần của mình dành cho Hoàng hậu nữa.
Hoàng hậu thì đã sao chứ, cũng giống như những lời Hoàng hậu vừa nói, tôi cũng là người có xuất thân cao quý, hậu nhân của danh gia vọng tộc ở Nam Sở. Còn Thẩm Phượng Nghi chẳng qua chỉ là hậu nhân của một võ tướng lỗ mãng, có thể ngồi lên được bảo tọa Hoàng hậu, chẳng qua là do duyên phận. Sự ôn nhu, dịu dàng, đằm thắm thướt tha của những thiên kim tiểu thư xuất thân từ danh gia vọng tộc, không phải cứ chồng chất châu báu, lụa là lên người là có thể tạo ra được. Cho nên, Đường Thiên Tiêu chỉ coi khí thế cao ngạo của Hoàng hậu như một con “gà trống cỡ đại” đang tung cánh vẫy vùng, chứ không phải là kim phụng tao nhã cao quý.
Sau khi nhận thấy sự bất cần và coi thường của tôi, ánh mắt của Hoàng hậu hiện rõ ngọn lửa căm tức, nhanh chóng quay về chiếc ghế phụng của mình, đập mạnh lên mặt bàn rồi ra lệnh: “Người đâu, mau lôi con tiện nhân này xuống, cởi bỏ áo ngoài, dùng trượng dài đánh, đánh cho tới khi nó chịu khai ra ai kẻ đứng sau vụ mưu hại Hoàng thượng này mới thôi!”
Cởi bỏ áo ngoài, dùng trượng dài đánh!
Trong luật