
Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ
Tác giả: Tịch Nguyệt Giảo Giảo
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327312
Bình chọn: 9.00/10/731 lượt.
cảm thấy bước chân tiến lên phía trước càng ngày càng thêm nặng nề. Thật ra, tôi hiểu hết mọi chuyện.
Trang Bích Lam có thể bỏ tôi mà đi, nhưng lại không bằng lòng bỏ Nam Nhã Ý, nhưng không phải vì coi trọng Nam Nhã Ý hơn tôi. Chàng không bỏ rơi Nam Nhã Ý được, đương nhiên là vì Nam Nhà Ý đã hai lần xả thân cứu mạng, chàng không thể nào làm được chuyện vô tình vô nghĩa, bỏ mặc Nam Nhã Ý ở nơi nguy hiểm trùng trùng, thập tử nhất sinh thế này. Chàng dám bỏ rơi tôi cùng vì biết được tôi sẽ thông cảm cho nỗi khổ của chàng, hơn nữa dù thế nào đi nữa thì Đường Thiên Trọng hay Đường Thiên Tiêu đều có lòng bảo vệ tôi, tuyệt đối không gây tổn thương đến tôi.
Chỉ là không nỡ đoạt đi tính mạng của tôi thôi, còn những thứ khác, với chàng mà nói thực không còn quan trọng nữa sao?
Cũng giống như với tôi mà nói, chỉ cần chàng sống an lành, những thứ khác đều đã không còn quan trọng nữa. Khi bước vào hậu viện, tôi nhìn thấy một cây đại thụ rất lớn, tạo thành bóng râm mát mẻ, đẩy đi hết thảy mọi oi bức, nóng nực của mùa hè. Gió thổi đưa theo mùi hương hoa đến bên mùi, lạnh đến mức khiến tôi khẽ rùng mình.
Bọn ám vệ không hề đi theo, chỉ có mình tôi và Đường Thiên Trọng bước vào trong hậu viện, đứng thất thần trước cánh cửa đóng kín.
Hành lang, một đôi chim yến đang đậu trên thanh sắt hót ca, dường như đang thỏa thuận điều gì đó cùng gió đông, nhìn thấy người đến cũng không hề né tránh, chỉ vẫy vẫy đôi cánh, nhảy sang một cành khác.
Tôi không biết có nên gõ cửa hay không, ngước mắt sang nhìn Đường Thiên Trọng.
Ngài đang nhìn về phía tôi, dường như cũng chờ đợi quyết định của tôi.
Tôi hít một hơi thở sâu, đúng lúc đang định gõ cửa thì bên trong truyền ra một tiếng than thở sầu muộn quen thuộc.
Thế nhưng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, quyến rũ của Nam Nhã Ý vang vọng bên tai: “Nói cho cùng, muội vẫn cứ có lỗi với Thanh Vũ.”
Tiếp đó là giọng nói của Trang Bích Lam mà bao lâu nay luôn vang vọng trong những giấc mơ của tôi: “Ta yêu muội, kính muội, có lẽ cũng chẳng mâu thuẫn gì với việc ta xót xa, luyến tiếc muội ấy đúng không? Muội ấy và ta đã từng có hôn ước, ta vẫn luôn coi muội ấy như một muội muội thân thiết nhất, cho nên mới không tiếc mọi thứ để cứu muội ấy ra khỏi cung. Thế nhưng bây giờ… gặp được muội, ta mới nghĩ rằng, có lẽ… hai chúng ta không đến được với nhau, cũng coi như hữu duyên vô phận mà ông trời đã xếp đặt từ trước.”
Cánh tay nhấc lên cứng đờ giữa không trung, tiếp đó thì bất lực hạ xuống.
Cách một cánh cửa dán giấy mỏng manh, tôi hoàn toàn có thể nhìn thấy chiếc đàn đặt bên cửa sổ, hai bóng hình quấn quít ôm chặt lấy nhau.
Người đàn ông thân tựa ngọc tạc, người phụ nữ yểu điệu thướt tha, nương tựa vào nhau tình cảm biết bao, ấm áp biết bao, khiến cho trời thu u ám cũng đượm chút màu thắm tươi của mùa xuân.
Đường Thiên Trọng không nói tiếng nào, nhưng lại đưa đôi tay rắn chắc ra, ôm chặt tôi vào lòng, dường như sợ tôi nhất thời không chịu đựng nổi, sẽ ngã bệt xuống đất, hoặc xông vào mắng nhiếc hai người kia.
Nam Nhã Ý vẫn còn hỏi Trang Bích Lam: “Bích Lam, huynh nói xem… liệu Đường Thiên Trọng có thật sự thả chúng ta ra hay không?”
Trang Bích Lam trầm ngâm đáp lại: “Có lẽ… là có. Ta thấy hắn đối với Thanh Vũ, coi như đã yêu thích đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi, thật sự vì muội ấy mà thả chúng ta ra cũng là điều có thể. Đến bây giờ… Thanh Vũ có thể được người đàn ông si tình đến mức độ ấy chăm sóc cả đời thì ta coi như cũng an tâm.”
Chân tay tôi lạnh toát, cúi thấp đầu xuống, quay người rồi bước ra ngoài.
Đường Thiên Trọng nhíu chặt mày rồi kéo tôi lại, tôi cúi đầu, miễn cưỡng mỉm cười rồi thì thầm nói: “Thiếp sẽ không gặp huynh ấy nữa, sẽ đứng ngoài đợi ngài.”
Đường Thiên Trọng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy lo lắng, vẻ mặt dường như đang bất an, nhưng sau cùng cũng không nói thêm lời nào.
Lúc bước ra khỏi cánh cửa vào hậu viện, tôi mới nghe thấy Đường Thiên Trọng đẩy cánh cửa phòng bước vào rồi bình thản nói một câu: “Trang công tử, những người đến từ Giao Châu đang chờ ở bên ngoài đó…”
Trang Bích Lam trả lời như thế nào, tôi không hề nghe thấy, cũng chẳng muốn nghe, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài, rồi đứng bên cây đinh hương, lặng lẽ đợi chờ.
Gió thổi qua, mấy cánh hoa đinh hương màu tím khẽ rơi xuống.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào những cánh hoa đinh hương sắc tươi tắn, rực rỡ, trông vô cùng thanh nhã, rung rung theo cơn gió, thoang thoảng tản ra mùi hương nhẹ nhàng.
Thật ra, đây là loài hoa không nên nhìn quá kỹ. Người đời nổi, tương tư khốn khổ đều điểm trên cành đinh hương nở đầy rực rỡ. Chen chúc lẫn nhau, mười bông, trăm bông, ngàn bông. Thật ra, đó chính là trăm ngàn nỗi nhớ nhung, sầu muộn của người thiếu nữ.
Không muốn cho người khác cảm thấy tôi sống chẳng sung sướng, vui vẻ gì, tôi đành khoác trên người bộ y phục màu tím hoa văn mẫu đơn, không khoác áo chắn gió bên ngoài. Nếu như ngồi bên hồ sen hay trong xe ngựa, mặc y phục màu này thường tạo cho người khác cảm giác nóng bức, khó chịu. Có điều lúc này nhìn vào hoa đinh hương, tôi lại cảm thấy lạnh lẽo.
Ôm lấy vai, tôi hơi run run, nh