
Bí mật tình yêu phố Angel
Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3210560
Bình chọn: 9.5.00/10/1056 lượt.
ng cấp II Minh Dương
Lý Triết Vũ: nt
Lăng Thần Huyền: nt
Lý Chấn Dực: nt
Sun: Thần tượng tuổi teen
Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường Minh Đức cũ
Thôi Khởi Thánh: Hiệu trưởng trường Sùng Dương cũ
One
“Kim Nguyệt Dạ, mau đưa trái tim thiên sứ cho tôi!’’
“Tô Hựu Tuệ, các người thua hoàn toàn rồi, từ bây giờ trở đi trái tim thiên sứ là của tôi!’’
‘’Ha ha ha…’’
Khuôn mặt Suntrông rất dữ tợn, tiếng cười thành tràng đanh lại như tiếng thét.
Đột nhiên xuất hiện một người mặc áo đen dúng sừng sững như một tòa tháp, hai tay giơ một khẩu súng đen sì và lạnh như băng lên.
Người áo đen thất thần nhìn tôi nột lúc , sau đó từ từ đư khẩu súng sang ngang…
Ông ta hướn đầu súng về phía Lý Trết Vũ…
‘’Không!’’
Đoàng!
…
‘’Không!’’
Tôi gần như hét lên trong tuyệt vọng, sau đó dột nhiên mở mắt ra, nhưng chỉ thấy cái trần nhà trắng toát.
‘’Chị Hựu Tuệ, chị Hựu Tuệ! Chị tỉnh rồi à?’’
Hả? Tiểu…Tiểu Dực?
Tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt lo lắng của Tiểu Dực. Đột nhiên phata1 hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường màu trắng.
Tôi lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, thở nặng nề nhìn xung quanh: Khăn trải giường màu trắn, bình oxy treo trên cao, một loạt các thiết bị y tế lớn nhỏ, một chiếc ti vi hiện đại, bốn bức tường quét sơn trắng toát…
Ủa? Chắc đây là trong phòng bệnh! Nhưng… nhưng tại sa tôi lại ở đây? Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Lý Triết Vũ, Lăng Thần Huyền đâu? Họ đi đâu cả rồi?
‘’Chị Hựu Tuệ, chị thấy thế nào?’’ Thấy tôi dáo dác nhìn xung quanh, Tiểu Dực vội vã hỏi, ‘’Chị đang lo cho anh Vũ ư?’’
Tôi định thần lại, nắm chặt bàn tay của Tiểu Dực rồi sốt ruột gặng hỏi: “Tiểu Dực, Lý Triết Vũ và nhón Tô Cơ đang ở đâu?’’
‘’Chị Hựu Tuệ, đừng quá lo lắng!’’ Tiểu Dực nói và vội vàng xua tay, ‘’Họ chỉ trúng độc nhẹ, không sao cả. anh Vũ vừa tỉnh giậy, bây giờ mọi người đang ở phòng anh ấy.’’
Lạy chúa! Mọi người không sao cả!
Lúc đó tôi mới dần dần bình tĩnh lại, bồi hồi nhớ lại mọi chuyện xảy ra:
Đem đó… Sun đi khỏi, Kim Nguyệt Dạ cũng đi khỏi, cả nhón người áo đen đó nữa, họ đều đi hết… họ bỏ mặc chúng tôi trong hang… và sau đó…
Phù, không có súng! Đó chỉ là giấc mơ của tôi thôi. Thật may vì đó chỉ là một giấc mơ!
Thấy tôi có vẽ đã hoàn hồn, Tiểu Dực nói và thở dài nhẹ nhõm: ‘’Chị Hựu Tuệ, chị đã hôn mê suốt mọt ngày một đêm, tình trạng sức khỏe nguy kịch lắm. May mà hôm đó nhười gác đêm nahn65 được điện thoại của một người tốt bụng giấu mặt nói rằng cá anh chi đang gặp nguy hiểm, nếu không thì mọi người đã… Mà thôi, để em đi thông báo chị đã tỉnh lại. Em sẽ quay lại ngay!’’
Nhười gác đêm ư? Nhận được điện thoại của một người tốt bụng ư? Chuyện này là sao nhỉ?
‘’Tiểu Dực, đợi đã! Tôi muốn hỏi…’’
Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu, Tiểu Dực đã vui vẻ vẫy tay với tôi, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Tôi miễn cưỡng mỉm cười, quay người chỉnh lại cái gối để tì lưng vào.
Tất cả đều kết thúc rồi! Mặc dù chúng tôi đã thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc nhưng trong lòng tôi vẫn tahy61 nặng trĩu…
Cứ nghĩ đến việc bị Kim Nhuyệt Dạ và Sun cuỗm mất trái tim thiên sứ, tôi lạị nắm tay thật chặt thành nắm đấm. Ưóc gì tôi có thể quay ngược trở lại thời gian, đánh cho hai tên xấu xa ấy bò lăn bò toài trên đất.
‘’Hựu Tuệ! Hựu Tuệ!’’
Cửa phòng đột nhiên mở toang, Tô Cơ, Hiểu Ảnh và Tiểu Dực bước nhanh vào phòng. Đi sau là cô Bạch Ngưng với khuôn mặt nghiên nghị và thầy Thôi với ánh mắt quan tâm.
Hả? Sao cả hai thầy cô đều đến nhỉ?
‘’Hựu Tuệ, mama tôi và thầy Thôi đến thăm chúng ta đấy!’’ Thấy tôi tỉnh dậy, Tô Cơ rảo chạy đến rồi dột nhiên géh miệng sát tai tôi, ‘’ Lý Triết Vũ đã giải thích rõ rành mọi chuyện rồi. Cậu ấy rất lanh trí, lúc đi đến khu biệt thự số 23 đã mang theo máy ghi âm, ghi lại lời của tên Sun và Kim Nguyệt Dạ, lần này hai tên đó khó mà thoát được.’’
Tôi ngạc nhiên nhìn Tô Cơ, Mặt Hiểu Ảnh tuy trắng bệch nhưng có vẻ như đã lấy lại được tinh thần.
Lý Triết Vũ tường trình mọi việc với thầy Thôi ư? Còn trái tim thiên sứ thì sao? Nhay cả khi có trong tay bằng chứng buộc tọi Sun và Kim Nguyệt Dạ, thì trái tim thiên sứ cũng bị họ lấy đi rôi mà.
Không biết tại sao, sau khi nghe Tô Cơ nói vậy, tim tôi bỗng nặng trĩu. Hình ảnh của Kim Nguyệt Dạ cứ ám ảnh trong tấm trí tôi không thể xóa nhòa được…
‘’Tô Hựu Tuệ, em đã đỡ hơn chưa?’’ Thấy tôi có vẻ đăm chiêu, thầy Thôi và cô Bạch đấn bên giường ân cần hỏi han.
‘’Cảm ơn thầy cô ạ, em đã đỡ nhiều rồi.’’ Tôi gật đầu đáp lại lịch sự, sau đó ngồi thẳng giậy trên giường, ‘’Thưa thầy, lần này do lỗi của em nên trái tim thiên sứ mới bị Sun lấy lấy đi, xin thầy đừng trách mọi người. Em sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm.’’
‘’ Tô Hựu Tuệ, thầy cô đã biết đầu đuôi mọi chuyện rồi, thầy cô rất vui vì em đã quyết tâm bảo vệ kho báu trong biệt thư cổ số 23 đến cùng.’’ Cô Bạnh Ngưng đua tay vuốt những sợi tóc rối cho tôi, ‘’Còn về chuyện trái tim thiên sứ, cô đã gọi điện cho ngài chủ tịch, thầy ấy nhờ cô nhắn lại với em là :Trái tim thiên sứ không phải là vật quý giá nhất.’’
Trái tim thiên sứ không phải là thứ quý giá nhất? Lẽ nào viên kim cương mà Sun lao tâm khổ tứ đế lấy về là giả mạo? Nhữ