
Bí mật tình yêu phố Angel
Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3211815
Bình chọn: 7.00/10/1181 lượt.
màu cà phê đối diện, “Nhưng Vũ… Cậu ấy đã… đã…”
“Tôi luôn ở bên em, Hựu Tuệ!”
Luôn ở bên tôi ư?
Nghe thấy câu nói đó, cả người tôi như bị chấn động, hốt hoảng nhìn cậu ấy. Mắt tôi càng lúc càng trợn trừng…
“Lý Triết Vũ?… Là cậu thật sao…” Tôi tự lảm nhảm một mình, sống mũi cay cay nước mắt ứa ra.
“Ừ!” Lý Triết Vũ mỉm cười, khẽ gật đầu. Cậu ấy cúi người xuống, giơ tay ra, dùng lòng bàn tay ấm áp của mình lau nước mắt cho tôi, dường như lau đi cả cảm giác bất an của tôi.
Lòng bàn tay ấm áp… có mùi thơm dìu dịu… Không sai, đúng là Lý Triết Vũ.
“Lý Triết Vũ… Lý Triết Vũ… Lý Triết Vũ!” Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Lý Triết Vũ, tôi hoang mang nhìn vào đôi mắt màu cà phê ấy, cuối cùng không thể kìm lòng, nắm chắt lấy tay Lý Triết Vũ.
“Lý Triết Vũ! Đúng là cậu! Đúng là cậu! Cậu trở về rồi… Cậu trở về rồi…”
“Ừ, tôi đã về…” Lý Triết Vũ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Tôi chợt nhớ lại hôm ở dưới giếng cổ…
“Hựu Tuệ, tôi sẽ luôn ở bên em!”
Câu nói dịu dàng của Lý Triết Vũ như phá vỡ kí ức bị khép kín bấy lâu trong tôi. đầu óc tôi quay mòng mòng.
Mùi cỏ thơm dịu dàng le lỏi khắp không gian, mang lại cho tôi cảm giác thanh thản, yên bình.
“Khụ… Khụ… Khụ…”
Tiếng ho đột nhiên vang lên khiến tôi sực tỉnh. Lúc quay đầu lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Kim Nguyệt Dạ.hắn loạng choạng đứng dậy.
“Kim Nguyệt Dạ, cậu mau đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu.” Lăng Thần Huyền hậm hực nhíu mày, lùi về phía sau vài bước.
“Dạ, tay cậu có sao không?” Lý Triết Vũ mỉm cười, giơ tay lên vỗ nhè nhẹ vào vai Dạ.
“Tôi… không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.” Ban đầu Kim Nguyệt Dạ lặng người đi nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, giơ cánh tay bị thương lên, khẽ lắc đầu.
“Vũ… Sao cậu… lại thoát ra được?” Kim Nguyệt Dạ nắm chặt tay Lý Triết Vũ, vì xúc động quá nên giọng hơi run run.
“Ha ha ha, nói ra thì dài dòng lắm, tôi…”
“Đợi đã!” Lăng Thần Huyền không thể nhẫn nhịn hơn nữa, giơ tay ra ngăn giữa Lý Triết Vũ và Kim Nguyệt Dạ, lên tiếng cắt ngang câu chuyện, “Vũ! Kim Nguyệt Dạ không còn giống như trước nữa, đừng nói chuyện với cậu ta.”
“Không còn giống như trước? Huyền, cậu đang nói linh tinh gì vậy?” Nụ cười của Lý Triết Vũ dường như đông cứng lại, cậu ấy hết nhìn Lăng Thần Huyền rồi lại nhìn Kim Nguyệt Dạ, “Vẫn là Dạ trước đây mà!”
“Không đúng!” Lăng Thần Huyền nổi điên, xông đến đẩy Kim Nguyệt Dạ ra, đứng chắn ngay trước mặt Lý Triết Vũ. “Cậu ta hiện giờ cấu kết với tên Sun, chỉ vì kho báu mà trở mặt với mọi người, thậm chí việc cậu mất tích cũng liên quan đến cậu ta…”
“Huyền! Đủ rồi đó!” Lý Triết Vũ đột nhiên nghiêm giọng khiến mọi người đều ngây ra.
Lăng Thần Huyền kinh ngạc quay lại nhìn Lý Triết Vũ, không hiểu mình vừa nói sai điều gì.
Lý Triết Vũ nhìn Lăng Thần Huyền và Kim Nguyệt Dạ, rối thở dài. Cậu ấy đột nhiên quay người đi, kéo Lý Chấn Dực đng đứng im lìm một góc đến trước mặt Kim Nguyệt Dạ và Lăng Thần Huyền.
“Huyền! Tôi không biết quảng thời gian tôi rời khỏi đây mọi người đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện lần trước ở dưới đáy giếng, tôi phải cảm ơn Dạ mới đúng.”
Cảm ơn Dạ ư?
Lý Triết Vũ vừa dứt lời, tôi, Tô Cơ và Hiều Ảnh ngơ ngác nhìn nhau. Lăng Thần Huyền đang tức điên người bỗng ngẩn ra, tròn xoe mắt nhìn Lý Triết Vũ.
Lý Triết Vũ nhìn tôi và Lăng Thần Huyền, sau đó bắt đầu kể với giọng rất trầm tĩnh:
“Hôm ở dưới giếng, do không cẩn thận nên tôi bị Sun khống chế. Vì muốn cứu tôi nên Dạ mới mở cửa đá chặn nước ngầm. Sau đó, cũng chỉ vì mở đường cho tôi chạy thoát mà Dạ bị cả đám thuộc hạ của Sun đánh ngất đi.”
“Hoá ra ánh ấy cứu ánh sao?” Tiểu Dực lặng người đi và nhìn Kim Nguyệt Dạ với vẻ ngạc nhiên.
Lăng Thần Huyền cũng không dám tin vào tai mình, mắt trợn ngược lên.
“Đúng thế! Tiểu Dực, em nghe cho kĩ đây, nếu lần này vì em mà Dạ bị thương, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em. “Lý Triết Vũ lạnh lùng quay đầu lại nhìn Tiểu Dực. To6u chưa thấy vẻ mặt Lý Triết Vũ đáng sợ như thế bao giờ.
Ngay cả Tiểu Dực cũng biết Lý Triết Vũ đang rất giận, cậu ta cúi đầu ngại ngùng:
“Xin lỗi anh Vũ! Đều là lỗi của em cả. Sau khi xem nhật kí của anh, em mới phát hiện ra có một cô gái rất quan trọng với anh. Thế là em quyết định thay anh bảo vệ cô ấy.”
Mới tôi run lên bần bật, không dám tin những gì mình nghe thấy.
“Em cố ý mượn nhật kí của anh làm thư để tiếp cận với chị Hựu Tuệ. Em đi đến phòng tập piano – nơi an hem mình từng luyện đàn, tới cả cánh đồng hoa oải hương… Em muốn chị Hựu Tuệ mãi mãi nhớ về anh!… Sau này em tường Kim Nguyệt Dạ hại anh nên đã nghĩ cách bào thù giúp anh… Em xúi giục mọi người trong trường phản đối anh Dạ. Hôm ở bến xe bus, anh Dạ chỉ đẩy nhẹ, nhưng em đã cố tình trượt ngã để bị thương. Hôm bỏ phiếu cũng chính em sắp xếp mời chú của anh Dạ đến. Cả hôm nay nữa… dây thừng buộc trên người anh Dạ cũng do em tháo, em muốn anh ấy phải đền tôi…”
Lời nói của Tiểu Dực chẳng khác nào quả bom phát nổ, khiến tất cả đều chết sững người.
Nhìn Tiểu Dực cúi đầu ăn năn, tôi không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này. Tất cả những việc này đều do