
Bí mật tình yêu phố Angel
Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3211871
Bình chọn: 9.00/10/1187 lượt.
ó còn dài hơn cả chiều cao từ thành giếng tới mặt nước thì… thì…
Xoạt!
Tôi mở đèn pin, chiếu xuống dưới đấy giếng, khẽ rùng mình.
Híc… Dưới giếng đen ngòm, không thể nhìn rõ mực nước.
Từ khi giếng cổ bị vỡ mạch nước ngầm đến giờ, nước trong giếng lúc nào cũng đầy ấp. Dù mức nước đạ thấp hơn trước nhưng độ sâu thì…
Bây giờ nước ngập đến tận nữa giếng, nếu không cận thận trượt chận rơi xuống thì tiêu đời là cái chắc.
Tiêu đời là cái chắc?
Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ đang trừng mắt với mình.
“Tô Hựu Tuệ, cô lúc nào cũng tự cho mình là thông minh, nhưng thật ra cô ngốc hết thuốc chữa.”
“Kim Nguyệt Dạ! Cậu… cậu nói gì hả?”
“Tôi nói sai chắc!” Kim Nguyệt Dạ thở hổn hển, nhíu mày. Tôi chưa bao giờ thấy hắn giận dữ đến thế, “Tại sao tôi khuyên cô, cô không chịu nghe? Lúc nào cô cũng muốn lao đầu vào nguy hiểm, cô cho rằng hôm nay tôi quyết đầu cô, đánh đổi tất cả để giành quyền quản lí khu biệt thự số 23 là vì cái gì?”
“Thế cậu làm vậy là vì cái gì? Cậu nói đi!” Tôi bình tĩnh húng chịu cơn phẫn nộ của hắn, chờ đợi câu trả lời.
“…”
Xung quanh yên ắng đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng sấm đùng đùng từ xa vọng lại…
Cuối cùng, tôi mỉm cười chua xót: “Cậu vẫn không muốn nói cho tôi biết sao? Cậu bạo tôi không nghe lời cậu khuyên, thế còn cậu? Cậu chỉ chọn cách im lặng, không chịu giải thích chuyện xảy ra dưới giếng cổ, cũng không chịu minh oan cho mình. Tại sao cậu muốn có kho báu đến thế? Tại sao cậu lại hợp tác với Sun? Tôi cũng từng khuyên thậm chí cẩu xin cậu, nhưng cậu thì sao?”
“Hựu Tuệ, cô không hiểu được đâu…”
Rẹt rẹt rẹt!
Một tia chớp loé lên, chiếu sáng khuôn mặt nhợt nạt của Kim Nguyệt Dạ. Tôi không thể nào nhìn thấu tâm can hắn.
“Không! Tôi hiểu!” Không để cho Kim Nguyệt Dạ nói hết câu, tâm trạng tôi như bị kích động, cắt ngang lời hắn, “Tôi không biết vì sao cậu lảm vậy, nhưng tôi hiểu, nhất định dau này cậu phải hối hận vì sự lựa chọn ngày hôm nay.”
Vì vết thương ở cánh tay, Kim Nguyệt Dạ nhắm nghiền mắt lại. Mắt hắn dường như chất chứa bao tình cảm và nỗi niềm, nhưng hắn vẫn quyết giữ chặt trong lòng.
“Hựu Tuệ… có lẽ cô nói đúng, sau này tôi sẽ phải hối hận vì quyết định của mình, nhưng… bây giờ…”
Kim Nguyệt Dạ đột nhiên mở mắt ra nhìn tôi, mỉm cười khó hiểu: “Vì kho báu… tối nay tôi nhất định phải thắng!”
Nhìn Kim Nguyệt Dạ từng bước từng bước tiến gần về phía mình, tôi chợt có linh cảm chẳng lành, nhưng tất cả đã quá muộn…
“Kim Nguyệt Dạ! Cậu… Oái! Kim Nguyệt Dạ! Cậu muốn làm gì?”
Kim Nguyệt Dạ đột nhiên lôi xềnh xệch tôi đến chố gốc cây, dùng dây thừng trói gô tôi lại. Tôi cố hết sức vùng vẫy, nhưng tay hắn chẳng khác nào gọng kìm, thoắt môt cái đã quấn chặt tôi vào cây.
“Kim Nguyệt Dạ! Cậu thật đê tiện!” Tôi đá chân loạn xạ, tức điên người nhìn Kim Nguyệt Dạ đang từ từ bước đến gần giếng. Cả người tôi bị dây thừng trói chặt, dù tôi có giãy giụa thế nào thì vẫn bị quấn chặt vào cây, không cụa quậy nổi.
“Tô Hựu Tuệ, tôi chỉ còn cách lảm vậy thôi. Đợi lấy được rêu dưới giếng tôi sẽ thả cô ra!…” Kim Nguyệt Dạ vừa nói xong, đột nhiên mặt biến sắc nhìn cánh tay phải đau buốt.
Vừa rồi tôi giãy giụa kinh quá nên đá cả vào cánh tay bị thương của Kim Nguyệt Dạ, khiến nó sứng tấy lên.
Kim Nguyệt Dạ phẩy phẩy tay cho bớt đau, lấy một dây thừng buộc vào người, còn đầu kia buộc vào tảng đá bên cạnh giếng, rồi bắt đầu lêu xuống giếng.
Tôi lo lắng quay đầu nhìn xung quanh, định gào to cầu cứu Tô Cơ và Hiểu Ảnh. Nhưng Kim Nguyệt Dạ như đọc được suy nghĩ của tôi, hắn quay đầu lại, cười ranh mãnh:
“Này bé yêu, nếu không muốn bị thầy giáo đi tuần bắt được thì tốt nhất đừng có la lên. Tôi thì chạy được chú bé bị cột lại thế kia e là…”
“Hu hu hu hu… Kim Nguyệt Dạ! Mi là đồ khốn, đồ bỉ ổi!” Tôi tức đến nỗi hai mắt bốc hoả, chỉ muốn nhổ bật rễ cái cây sau lung nện tới tấp vào đầu hắn.
“Hơ hơ hơ! Cái cậy kia không bật rễ được đâu!” Thằng cha Kim Nguyệt Dạ lại đi guốc trong bụng tôi, hắn đứng trên thành giếng, vừa kiểm tra cẩn thận sợi dây thừng thắt trên người, vừa quan sát từng cử động của tôi, “Bé Hựu Tuệ à, lần PK này tôi thắng là cái chắc. Còn bé nhớ thực hiện lời hứa của mình đó!”
“Đáng ghét! Đáng ghét! Tên Kim Nguyệt Dạ thối tha, đồ tiểu nhân bỉ ổi! Mau thả ta ra!”
Bỏ ngoải tai những câu rủa xả của tôi, hai tay Kim Nguyệt Dạ bám chặt vào thành giếng, từ từ thả mình xuống.
Thấy thế giọng tôi đột nhiên run lên bần bật, tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, căng mắt nhìn cái đầu của Kim Nguyệt Dạ lấp ló rồi biến mất khỏi miệng giếng.
Liệu có ổn không nhỉ? Nước sâu như thế… Oái! Tô Hựu Tuệ, việc gì mày phải lo cho tên khốn ấy. Hắn có bị rơi xuống giếng cũng đáng đời. Nhưng tại sao tôi vẫn thấy lo lo…
…
Đợi mãi không có động tĩnh gì, tim tôi thắt lại, cố gắng rướn cổ nhìn về phía giếng nhưng chẳng thấy gì ngoài một màu đen ngòm.
“Kim Nguyệt Dạ… Cậu vẫn ở đó chứ?” Không hiểu sao tôi lại nói bằng giọng điệu rất lo lắng, chỉ biết rằng mình không kìm lòng nổi, buột miệng nói ra.
“Hộc hộc…” Một lúc sau, trong giếng vang lên tiếng thở